Vừa nghe mẹ trả lời mình Tuấn biết là mẹ sắp nổi nóng, vì khi mẹ nổi nóng thì thường gọi tên chứ không xưng hô là mẹ con như lúc bình thường. Nó lắp bắp trả lời: ” Không phải là con không tin mẹ, chỉ vì con sợ mẹ quên uống mà thôi. “ Thấy Tuấn lắp bắp trả lời mình Hương cảm thấy tội tội nó liền trấn an con: ” Mẹ hứa là sẽ uống ngay khi về tới phòng. “ Hương bước đến cửa phòng rồi quay lại nhìn con, vẫn thấy thằng Tuấn đứng nhìn theo mình như thể muốn nhìn xuyên qua bức tường của phòng mẹ nó. Hương khép cửa phòng mình lại rồi hé cửa nhìn ra, thằng Tuấn vẫn đứng yên ở trong phòng khách và nhìn lom lom vào phòng của Hương. Hương ngạc nhiên tự nhủ: ” Có chuyện gì không ổn ở đây. “ Thước phim hồi chiều quay chầm chậm trong đầu của Hương: ” Mình vừa mua …” . Hương cảm thấy trời đất như quay cuồng, không ngờ thằng con mình dám làm như vậy đối với mẹ ruột cùa mình. Hương từ từ ngồi xuống mép giường và miên man suy nghĩ: ” Có thể mình đoán sai, thằng Tuấn chỉ lo cho mẹ mình quên uống sữa mà thôi. “ Nghĩ như thế để tự an ủi mình, vì thằng Tuấn không phải là không thương mẹ, nhưng thương mẹ đến mức mà cứ chăm chăm lo là mẹ mình quên uống sữa thì quả là chuyện lạ lùng nhất mà từ xưa đến nay Hương biết đến.