Xong đâu vào đấy, bọn tôi đi vệ sinh. Rồi lên giường đi ngủ. Nhưng bọn tôi chưa ngủ ngay mà còn đặt tay lên ngực nhau và nói chuyện nhau một lúc. Tôi có hỏi Thanh vì sao Thanh lại làm thế với tôi thì Thanh cũng bảo là không biết tại sao. Thanh nói Thanh hình như bị ma nhập. Chứ còn Thanh đã từng quan hệ tình dục với Quỳnh người yêu cũ của Thanh rồi chứ có phải chưa vào đời bao giờ đâu. Và Thanh cũng đã mấy lần đeo bao cao su để chơi ca ve. Vậy mà không hiểu làm sao tối hôm nay Thanh lại muốn làm điều đó với tôi. Thanh không giải thích được. Có lẽ là vì tôi duyên quá, chiều anh ấy quá, hoặc cũng có thể hôm ở Hải Phòng tôi nhảy bốc và dẻo quá nên Thanh nghĩ “lên giường” với tôi thì thích lắm….Cũng chẳng biết được nữa. Nhưng dù sao thì kể từ sau chuyện đó thì chúng tôi đã thêm một chút gia vị vào tình bạn của chúng toi thêm mặn nồng. Giờ thì không còn gì chúng tôi phải giấu giếm nhau bất kỳ điều gì nữa. Chúng tôi đã thuộc về nhau thực sự.
Mẹ tôi rồi mọi người sẽ thắc mắc sao chúng tôi lại quấn quýt lấy nhau nhiều hơn và thân thiết với nhau đến vậy. Nếu mẹ tôi mà biết chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi thì chắc là mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà mất.
Chính xác như vậy, 2 ngày ở nhà Thanh và khoảng thời gian sau đó chính là khoảng thời gian có thể ví như là một tuần trăng mật. Đương nhiên là một tuần trăng mật không chính thức và hoàn toàn giấu diếm. Nhưng nó là khoảng thời gian đẹp nhất đời tôi tính đến thời điểm này. Tôi không xấu hổ thừa nhận điều đó.
Trở lại câu chuyện 2 ngày ở nhà Thanh. Sáng hôm sau tôi dậy khá sớm vì lạ nhà không ngủ được. Nhìn Thanh ngủ trông cũng đẹp trai chết đi được. Tôi muốn hôn Thanh một cái vào môi Thanh quá đi mất. Nhưng may sao tôi kiềm chế được vì nghĩ mình bệnh hoạn quá đỗi. Thanh ngủ say quá. Tôi nhẹ nhàng trèo xuống giường và lên tầng 2 mở kênh MTV để xem. Tôi đang xem thì thấy Thanh cầm gối lên trên nhà, mắt nhắm mắt mở:
– Dậy sớm thế?
– Lạ nhà em không ngủ được.
– Vào buống trong đi, ở đó có máy điều hoà đấy.
Tôi bước theo Thanh vào buồng trong. Thanh lục tung các thứ để tìm cái điều khiển từ xa để mở điều hoà nhưng không thấy, mồm thì lầm bầm mắng con cháu không nề nếp gọn gàng. Cuối cùng anh ấy phi xuống dưới nhà cầm cái quạt cây rất to lên đây. Mở lên và lại liêu thiêu định ngủ. Tôi gọi Thanh:
– Anh nhổ sợi tóc mai của em đi. Nó đủ dài để ngoáy tai đấy
Nhưng thực ra nó không được dài lắm. Thanh trêu tôi:
– Chim của mày nó ngắn nên nó chỉ ngắn thế thôi
– Thế nên em ghét những cái gì nó ngắn ngắn lắm nhé
– He he he he
Và tôi ngoáy tai. Thanh nhắm mắt và lại ngủ. Tôi bảo Thanh:
– Anh rủ em đến đây chỉ để ngủ thôi à? Anh cứ làm như là ở nhà em không được ngủ nên bây giờ lên đây để ngủ không bằng
– Uh, thì mày lên đây mà ngủ bù đi
– Huh, vô duyên. Tôi đến chịu ông
Thôi chết, mình xưng ông tôi với Thanh. Như mọi lần là Thanh lại bắt bẻ đấy. Nhưng sao hôm nay Thanh hiền thế. Cũng đúng thôi, chúng tôi đã thuộc về nhau rồi mà. Thanh còn dám bắt nạt tôi nữa sao. Tôi để Thanh ngủ và lục xem có tờ báo này hay hay để đọc không. Nhưng chẳng có gì, có mỗi quyển “tri thức trẻ” từ thời Napoleon cởi truồng. Tôi bảo Thanh:
– Sao nhà anh chẳng có báo chí gì à?
– Nhà anh nghèo
– Không phải nghèo mà là blind information. Hiểu là gì không?
– Mày bảo tao mù thông tin chứ gì?
– Clever đấy
– Đập chết bây giờ, tao là người, mày phải dùng từ Inteligent chứ, tao có phải cún đây mà bảo clever hả mày
– He he he he. Này nói thật nhé, anh chỉ có thổi kèn là điệu nghệ thôi chứ còn xóc lộ chán lắm. Phải uyển chuyển một chứ. Cứ sục liên tục. Chẳng biết lúc nào nhanh lúc nào chậm cả, chán quá
– Còn mày, mày thổi kèn như thế thì xước hết cu của tao. Người ta dùng môi để mút thôi, ai lại lấy răng để cắn bao giờ. Tôi cũng đến chịu ông
– He he he nhưng công đoạn “thăng hoa” nhất lúc kết thúc thì anh không biết làm.
Thanh im, Thanh cũng xưng ông tôi với tôi. Ơ, lần đầu tiên Thanh xưng hô ngang bằng phải lứa với tôi như vậy. Trước đây lúc nào cũng muốn ở chiếu trên. Thanh bảo:
– Thôi anh ngủ đây, nói với mày như đàn gảy tai trâu ấy. Đấy, mày muốn nghe nhạc thì đấy đầu DVD đấy. Muốn xem MTV thì mở TV lên. Có điều đừng ra khỏi nhà. Người ta hiểu lầm đấy. Anh ngủ đây.