Cả nhà Thanh đi nghỉ mát 10 ngày mới về. Tối hôm đấy Thanh gọi điện cho tôi để hỏi tôi xem còn tiểu luận Luật không để anh ấy làm cho con cháu. Nhưng máy tôi vừa bét ổ nên mất hết dữ liệu. Nhưng thằng bạn thân của tôi từ hồi năm thứ nhất Hùng thì chắc là còn. Nên tôi bảo để tôi gọi điện hỏi nó xem. Hùng bảo có và hẹn ngày kia đến lấy. Tôi gọi lại cho Thanh và bảo Thanh ngày kia Thanh chở tôi đến nhà Hùng rồi về nhà anh chơi cho biết nhà. Thanh đồng ý. Thanh kêu mỏi lưng và mỏi chân. Tôi mới trêu: “Anh bây giờ chắc đang ngồi dạng chân ra có 2 ả cave 2 bên bóp chân cho chứ gì?”. Thanh quát tôi: “Mày toàn vớ vẩn tao đang ở nhà một mình mỏi lưng lắm đây”. Tôi đáp lại: “Rồi yên tâm, ngày kia, đi nhà Hùng xong, về anh muốn đấm lưng hay thổi kèn em chiều tuốt”. Tôi vẫn hay trêu Thanh như vậy. Mấy lần Thanh tìm tài liệu giúp tôi học để ôn thi thì Thanh lại kể công. Mà mỗi lần như thế tôi lại nói đùa: “Thế em biết trả công thế nào cho anh bây giờ nhỉ? Hay là em thổi…”. Thanh quát: “Thổi thổi cái gì, tát chết bây giờ?”. Tôi mới đùa lại: “Được thổi sướng quá còn kêu cái gì. Chỉ khổ mỗi em có khi là viêm lợi. Mà anh ơi, rút ra trước khi bắn nhé, không về nhà em đau bụng ỉa chảy thì chết”. Thanh lườm tôi rồi bảo. “Đã thế ông bắn hết vào mồm mày ấy”. Tôi đùa như thế với Thanh vài lần rồi nhưng chẳng ai ngờ nó lại thành thật trong buổi tối định mệnh ấy.