* *
*
Tôi ngồi bịa số liệu về thu nhập gia đình, số con trong gia đình đi học đại học và số tiền chi tiêu cho con học đại học. Tưởng gì chứ cái này thì tôi làm siêu, lần trước tôi bịa số liệu cho cả tôi và Thanh ngon lành đấy thôi. Chỉ cần bịa thu nhập gia đình căn ke làm sao mà số gia đình nông thôn và thành thị phải gần bằng nhau và thu nhập gia đình nông thôn phải thấp hơn thành thị. Hơn nữa gia đình thành thị thường ít con. Còn số tiền chi tiêu cho việc học đại học cũng dựa vào số con, gia đình nông thôn hay thành thị. Cứ thế tư duy một chút thôi là có ngay số liệu. Rồi đưa vào phần mềm MFIT chạy thử. Thanh nhìn vào P – Value hay R2 hay là cái gì đấy trong bảng kết quả phân tích do phần mềm MFIT đưa ra rồi phán xem là có ổn không. Nếu ổn thì thôi nếu không ổn thì bịa lại. Mà không hiểu sao, lần trước tôi bịa cho Thanh và tôi thì rất nhanh gọn mà sao bịa cho Linh m•i không xong. Tôi vừa bịa và vừa tếu như mọi khi để bớt căng thẳng:
– Linh ơi, giờ thì tôi hiểu bà không yêu nhau được. Tôi với bà chỉ mới chơi với nhau thôi mà ông trời đ• thử thách nhau như thế này. Tôi nói thật với bà lần nào tôi giúp bà cũng khó khăn lắm nhé!
Tôi quay qua Thanh buôn tiếp:
– Anh không biết đâu, ngày xưa em mua phiếu làm tiểu luận cho Linh thì trời mưa tầm t•. Thế mà sang buổi sau em sang trường nộp tiểu luận cho Linh thì nắng vỡ đầu luôn anh ạ. Hay như hôm nọ lúc em và Linh đứng trong trường thì trời không mưa thế mà khi em dắt xe chở Linh đi sang bên kia lấy phiếu điểm thì mưa luôn, ướt như chuột lột ấy anh ạ. Bây giờ thêm vụ này nữa bịa m•i vẫn không được chả bù lần trước anh em mình bịa một phát được luôn
Rồi tôi quay sang Linh:
– Thế này thì tôi với bà yêu nhau không khéo trời cho thiên lôi xuống đánh chết cả đôi ấy chẳng đùa đâu
Tôi vẫn thế, nói không cần ai nghe và cũng không để cho người khác nói. Linh chỉ lườm tôi như mọi lần và nói câu hay nói:
– Chỉ toàn huyên thuyên thôi. Thôi tập trung vào chuyên môn đi. Này, nhà này cho 1 con đi học mà một tháng 8 triệu cơ à?
– Thế nhưng thu nhập họ cao thế lại có một con thì phải chi nhiều cho con học tập, “tất cả vì tương lai con em chúng ta”. Tiền nhiều để làm gì, mốc hết à?
Thanh xen vào:
– Đúng đấy, sửa lại đi mày. Thừa tiền thì để tiền làm vốn mà làm ăn chứ cho con 8 triệu một tháng đi học đại học thế thì ngang với mày bảo tôi tối nào cũng đi sàn để lắc hay chơi lô đề hả mày. Ngố thế!
Tôi lại bịa lại. Cuối cùng thì cũng xong. Bây giờ lại là khâu phân tính đánh giá kết quả mà phần mêm MFIT in ra. Thanh kèm Linh như kèm kem. Linh thốt lên:
– Thế này thì nay mai cô nào mà yêu anh Thanh thì thích đấy nhỉ?
Tôi lại xía vào
– Chuyện, tôi bảo với bà rồi. Thế này thì nhất bà đấy nhé. Ngày xưa tôi làm xong…
Thanh ngắt lời:
– Ai là nó hả mày?
– à quên, em xin lỗi, anh ấy làm xong vứt ở đây cho tôi làm tôi mày mò m•i mấy ngày mới xong. Đây, anh ấy kèm bà như kèm kem thế này không 9 mới là chuyện lạ. Bà thấy không, anh ấy toàn bắt nạt tôi thôi, suốt ngày anh, anh , em, em, nhiễu lắm cơ.
Thanh nhìn tôi bằng con mắt viên đạn. Tính Tôi hay châm chọc người khác nên tôi sưu tập được 101 kiểu lườm các loại của mọi người xung quanh từ bố mẹ, anh chị cho đến hàng xóm rồi bạn bè dành cho tôi. Nhưng tôi không lấy gì làm sợ mà ngược lại tôi còn cảm thấy tự hào về khả năng châm chọc siêu đỉnh của tôi.
Cuối cùng thì cũng xong, bây giờ Linh chỉ còn việc về chép lại cho tôi vở sạch chữ đẹp rồi nộp. Linh bảo mọi người:
– Mọi người cho đây cái menu để đây còn chiêu đ•i mọi người một bữa để cảm ơn nào!
Tôi lại tếu táo:
– Tớ muốn ăn vẩy rồng móng phượng.
– ối giời, biết tìm đâu ra!
– Có gì đâu, bà đến nhà cái Phượng cắt ít móng chân móng tay của tôi về…
Thanh ngồi cười đểu rồi góp vui:
– Sao mày không nói luôn đến nhà thằng Long béo mà…
Linh tiếp luôn:
– Đúng rồi, tôi đến nhà Long béo lấy ít ghét của tôi trộn với móng tay móng chân của Phượng rồi cho ông ăn nhé?
Tôi cười mím chi cọp tự mình châm chọc chính mình, ngố hết biết. Nhưng kệ thế nào cũng được miễn bạn bè vui thì thiệt một tí có sao. Tôi nói:
– Đùa thế thôi, tôi thấy bà hay kho cái món thịt gì ấy ngọt ngọt ngon phết.
Linh trả lời:
– Sươn sào chua ngọt á?
– Món đấy là sườn sào chua ngọt á? Sao không có cà chua?
Thanh ngồi trên lại khó chịu vì sự tồ của tôi:
– Cần gì cà chua, dấm và đường cũng được chứ sao. Hai cái đứa này, một đứa không biết nấu sườn sào chua ngọt, một đứa không biết nấu bò sốt vang. Chịu hai đứa thật.
Tôi lại tếu:
– Hai đứa mình lấy nhau thì quá ổn! Tôi nấu bò sốt vang, bà nấu sườn sào chua ngọt, thêm rau muống luộc nữa thì quá ổn đúng không?
– Không, tôi chỉ xung phong đun nước sôi thôi
– Còn tôi xung phong bóc mì. Vợ chồng mình đơn giản chỉ cần 2 cái tô, 2 cái đĩa để úp, 2 cái thìa, 2 đôi đũa là ổn
– Không, phải thêm mỗi thứ một cái nữa để anh Thanh đến mình còn đ•i chứ
Thanh dựng ngược:
– Thôi, tao xin 2 đứa, tao không ăn mỳ vợ chồng nhà mày đâu nổi mụn chết.
Mấy hôm sau đó, mẹ Linh về quê lấy hàng, cũng là lúc Linh biết điểm bài Kinh tế lượng được 9. Linh nấu nướng mời Tôi, Thanh thêm Phượng và Hường (2 bạn cùng lớp với Linh) đến nấu nướng ăn uống. Hôm đấy Linh trổ tài mấy món. Sườn nấu măng, thịt bò xào khoai tây, nem đông lạnh rán. Nói chung là ngon và vui vẻ. Chuyện, có tôi ở đấy tấu hài làm cây đinh của cả nhóm không vui mới là chuyện lạ. Hôm đấy Thanh còn ghi điểm với Linh khi cái tủ lạnh của Linh giở chứng không lên điện. Thanh chọc ngoáy một lúc được luôn. Quá siêu, đến Tôi là con trai còn thấy nể. Nếu là tôi, tôi chẳng biết làm thế nào. Bảo làm sao bọn con gái tôi chả chết Thanh như ngả rạ. Từ sau buổi đấy thì chẳng biết Thanh và Linh có hẹn nhau đi đâu nữa không và có tỏ tình hay chưa. Chỉ biết là Linh không thích Thanh. Vì sao ư, vì nhìn mặt Thanh gian gian, mà ông ấy căn vặn nhiều quá, thiếu tôn trọng riêng tư cá nhân của người khác. Tôi thầm nghĩ “Thôi chết rồi, Thanh ơi là Thanh, Linh là con gái, lại vừa mới quen anh chứ đâu có phải như em đâu mà anh bắt tôi phải rõ ràng minh bạch vói nhau được. Anh em mình thân nhau hiểu nhau quá rồi lại là đàn ông với nhau nên không có gì giấu diếm nhau thì được chứ Linh mà anh cũng bắt tôi như thế á? Thế là kế hoạch của tôi bị phá sản rồi”.
Nhưng Thanh thì cũng không hẳn là có ấn tượng tốt về Linh, thậm chí tôi rất bực vì những suy nghĩ có thể nói là tôn trọng Linh của Thanh làm cho tôi khó chịu. Tôi biết được điều đó trong cái đêm “bốc lửa” khó quên tại nhà Thanh.