Sau khi nhảy chán chê tôi lại tắm cho mát, lên xe và về Hà Nội. Về đến Hà Nội, tôi thấy Thanh cứ buồn buồn ngồi ở quán nước. Vì bọn nó đã về hết chỉ còn mỗi tôi và Thanh. Tôi đoán là Thanh đang hối hận chỉ vì những giận dối vớ vẩn của Thanh mà đã làm hỏng đi những giây phút vui vẻ của chúng tôi. Thanh hỏi tôi:
– Bây giờ mày về luôn à?
– Ùh, nhưng có việc gì không anh? Anh định rủ em đi đâu à?
– Àh, Ùh…… Thôi mày về đi. 2 hôm nữa anh đến nhà mày
2 hôm nữa, tại sao lại 2 hôm. Thanh đi đâu, làm gì. Tôi cũng không hỏi vì tôn trọng Thanh. Bạn muốn biết hãy chờ ở phần sau. Còn tôi thì phải chờ 2 hôm nữa.
Hôm ở Hải Phòng, tiếng reo hò của mọi người làm tụi nhảy liờn tục khụng mệt cũng khụng nghỉ. Nhưng khi về đến nhà thỡ tụi mới lónh đủ hậu quả của lần “mấu” quỏ đà đú. Trờn người tụi khụng cú cỏi gỡ là khụng đau. Chu1a ơi, tụi đứng lờn ngồi xuống như là một bà bầu 8 thỏng trong 2 ngày đú. Chớnh xỏc là như vậy. 2 ngày, đỳng rồi 2 ngày, Thanh hẹn tụi 2 ngày vậy mà 6h30 chiều rồi sao Thanh chưa đến. Khụng biết là cú chuyện gỡ nhỉ?
– Lõm ơi
Thanh gọi tụi, tụi phi xuống mở cửa. Mẹ tụi vừa đi ra chợ mua đồ ăn thờm cho bữa chiều. Tụi mở cửa, Thanh bơ phờ đứng trước mặt tụi chỉ chực muốn ngó, tay cầm tài liệu ụn thi cho kỳ này.
– Anh Thanh, anh sao vậy?
– Ùh, tài liệu ụn thi kỳ này, anh mua cho mày đấy. Anh đau lưng quỏ, mày đấm lưng cho anh nhộ?
Tụi dỡu Thanh lờn phũng. Và tụi cũng suýt ngó vỡ người tụi cũng đang đau mỏi khắp nơi mà. Thanh hỏi:
– Mày sao vậy, mày khụng dỡu nổi anh à?
– Khụng, người em đau khắp nơi vỡ dancing ở Hải Phũng đõy này
– Ai bảo mày mấu quỏ làm gỡ? Mà mày khụng mệt bằng anh đõu
Tụi để Thanh nằm xuống giường. Khi tụi vộn ỏo lờn ụi chỳa ơi, cỏi lưng của Thanh nú bị làm sao mà lại sưng tấy đỏ khắp nơi. Tụi lại thốt lờn:
– Anh bị sao vậy?
– Anh vừa đi Sapa về
– Cỏi gỡ? Anh vừa đi Hải Phũng về, khụng nghỉ ngơi mà đi luụn Sapa là sao cơ chứ?
– Anh chỏn khụng muốn về nhà. Anh vừa ở bến xe về nhà mày luụn đấy chứ, anh đó về nhà đõu
– Thế vali của anh đõu, anh vứt ở nhà bạn anh ở gần bến xe.
– Thế là hụm đấy anh định rủ em đi Sapa ấy hả?
– Ùh, anh muốn đi chơi với mày
– Nhưng em cũn mỗi 20.000 trong người làm sao mà đi được
– Mày. Chẳng nhẽ anh khụng bao nổi mày. Nhưng cú điều là anh thấy mày muốn về nhà nờn thụi. Anh về nhà cũng chỏn. Mà đi chơi một mỡnh khụng cú mày cũng chỏn
Tụi định hỏi là vỡ sao Thanh khụng về nhà khi cỏi lưng sưng tấy đỏ thế này. Tại sao Thanh lại đến nhà tụi. Những lỳc như thế này Thanh khụng tỡm đến mẹ, tỡm đến gia đỡnh mà lại tỡm đến tụi. Lý do vỡ sao chỉ mói đến tận sau này tụi mới biết. Cũn hụm đú tụi khụng hỏi vỡ đú là chuyện riờng của gia đỡnh Thanh, nếu Thanh tin tưởng tụi thỡ Thanh sẽ kể. Tụi vừa đấm lưng vừa tếu tỏo để Thanh đỡ đau.
– Điờu vừa thụi, chắc hụm qua lại ra dốc Bỏc Cổ để “hành nghề” chứ gỡ? Chắc là khụng biết cỏch, fuck mạnh quỏ làm nú đau nú cấu cho mới bị thế này chứ gỡ?
Thanh chỉ cười. Vỡ thực ra tụi và Thanh đó quỏ hiểu và thõn nhau (thậm chớ đó nude trước mặt nhau và cũn tắm chung) thỡ đứng núi là tụi trờu Thanh là cave đực mà kể cả tụi cú trờu Thanh là đồ đồng tớnh luyến ỏi thỡ Thanh cũng khụng phản ứng gỡ đõu. Mà tụi cũng vậy. Tụi tắt nụ cười và núi nghiờm tỳc:
– Anh Thanh à, lưng anh thế này, về nhà núi với mẹ. Mẹ xem và cú thể sẽ cho anh đi vật lý trị liệu hay chữa trị chứ để thế này khụng ổn đõu
Thanh lắc đầu ngoày ngoạy ra hiệu ý bảo tụi là cứ đấm lưng đi. Mói sau này tụi mới hiểu cỏi lắc đầu là gỡ. Tụi lại tếu tỏo:
– Chứ anh mà cú mệnh hệ gỡ là bố mẹ anh khúc hu hu đấy
Thanh lườm và lấy tay vỗ vào chim tụi một cỏi. ễi chỳa ơi, Thanh đó vui vẻ trở lại. Thanh là vậy, mỗi lần bị tụi trờu tức, chẳng biết làm gỡ chỉ biết vỗ chim tụi thụi. Mấy lần đầu cũng giật nảy mỡnh và kờu lờn “Đau em” nhưng bõy giờ bị vỗ nhiều nhờn rồi. Nhưng Thanh cú vỗ chim tụi thỡ tụi cũng chưa tha cho Thanh, tụi tiếp:
– Chứ em là em khúc cho anh thế này này. Hu hu hu anh Thanh ơi, sao anh chết……. muộn thế hu hu hu
Thanh lại lườm tụi thờm một phỏt nữa và núi với tụi:
– Được rồi, mày nhớ đấy nhộ
– À quờn, phải là hu hu hu anh Thanh, sao anh chưa trả đĩa cho em mà anh đó chết
– Mẹ mày, mày khúc thế, tao hiện hồn về tao búp cổ mày
– Búp đi. Ah mà thụi, đừng búp cổ em làm gỡ, búp chim em ấy cho nú sướng
– Cú mà búp cỏi bờ lúp túp phúp phúp phúp ấy. Tao cắt phộng cỏi đấy của mày đi thỡ cú.
Thanh cú cỏi kiểu núi vần điệu rất nhắng như vậy đú. Cú lần tụi bị gọi là “Lõm hõm cỏi bờ lõm tõm phõm phõm”????. Thanh chỉ tay vào tập tài liệu Thanh mua cho tụi và núi:
– Trong tỳi của anh cú đỏp ỏn mụn Kinh Doanh Quốc Tế rồi, mày lấy ra rồi kick vào tài liệu của mày đi.
– Ùh, thanh củi vào mặt (thank you very much đú mà)
– Mày cứ ở nhà học đi nhộ. Anh tỡm được đỏp ỏn mụn gỡ thỡ anh mang đến cho mày OK?
– Hay quỏ
– Thế mà mày suốt ngày rủa anh mày chết
– Khụng, em núi thật là anh về nhà xem như thế nào để cũn chữa trị.
– Rồi, mày yờn tõm, anh sống dai lắm.
Chỳng tụi đó cựng vượt qua kỳ thi cuối cựng như vậy đú. Trong buổi liờn hoan cuối kỳ Thanh tặng tụi một chiếc thắt lưng da Versage rất xịn. Cỏi thằng bao nhiờu hụm mỡnh mang cặp sỏch đầy đủ nú khụng cho. Nhằm đỳng cỏi hụm mỡnh xỏch theo mỗi mồm để ăn liờn hoan thỡ lại đưa. Tụi cầm trờn tay. Uống rượu vào say quỏ lỳc về để quờn lại quỏn của người ta, mà tụi cũng khụng chắc nữa. Cú thể là tụi để quờn ở chỗ sửa xe. Vỡ trờn đường về xe Thanh bị hỏng phải sửa mà. Tụi cũng chẳng nhớ nữa. Mất cỏi thắt lưng da ấy rồi. Thanh tiếc một (mấy trăm nghỡn chứ ớt đõu) tụi tiếc mười (vỡ giỏ trị tinh thần, một mún quà đầu tiờn của một người bạn thõn tặng tụi).
Chỳng tụi thi xong rồi, giờ là đi thực tập. Tụi đó hy vọng là Thanh sẽ tỡm chỗ thực tập cho tụi (vỡ Thanh hứa thế) nhưng rồi lại khụng thực hiện vỡ lý do đặc biệt mà sau này tụi mới biết. Thanh cũng núi với tụi nợ 6 trỡnh mụn Kế Toỏn (khụng phải là mụn chuyờn ngành của mỡnh) thỡ vẫn được đi thực tập. Nhưng cuối cựng thỡ mọi chuyện khụng suụn sẻ như vậy. Tụi khụng được đi thực tập cho đến khi trả nợ xong. Quy định của khoa nợ dưới 6 trỡnh mới được đi thực tập (thế mới cỳ chứ). Hụm nghe thầy phổ biến quy chế thi và bảo vệ luận văn, tụi buồn thối ruột thối gan, chẳng thiết núi gỡ với ai thỡ Thanh lại ngồi cười đựa với Nội, Hưng và mấy đứa nữa. Tụi chưa cần là Thanh giỳp được tụi hay khụng, nhưng chớ ớt thỡ Thanh cũng phải an ủi tụi một cõu hay thế nào chứ. Tụi giận Thanh ghờ gớm. Thanh cũng giận tụi ghờ lắm. Hụm lấy giấy giới thiệu đi thực tập, Thanh đó rủ tụi đi lấy luụn. Nhưng tụi cú việc nờn phải đi muộn. Hụm đú Thanh và Hưng – gó này nợ đến 18 trỡnh – vậy mà vỡ lấy đợt đầu. Thầy cũng chẳng kiểm tra sổ phỏt luụn, thầy chủ nhiệm khoa ký luụn, sang bờn phú hiệu trưởng đúng dấu luụn. Những người đến sau bị kiểm tra gắt gao. Hụm đấy tụi mà đi với Thanh thỡ mọi chuyện đó xong lõu. Tụi giận Thanh, Thanh giận tụi. Tỡnh bạn bị thỏch thức nghiờm trọng. Cú nguy cơ tan vỡ.