Bọn tôi xem phim trò chuyện đến 9h thì Thanh bắt tôi tiến Thanh ra bến xe bus vì 9h30 là chuyến xe bus cuối cùng. Thanh là như vậy. Đến nhà phải bắt tôi xuống đón mới lên. Đi thì bắt tôi tiến mới về. Hãm lắm. Nhưng có lẽ tôi đã làm cho Thanh đi qua nhiều cung bậc cảm xúc nhất là hôm đi thực tế ở Hải Phòng do khoa tổ chức. Tôi đã làm cho Thanh vui, rồi làm Thanh dỗi, rồi làm Thanh shock và cuối cùng là hối tiếc. Chuyện thế nào hồi sau sẽ rõ
Đó là chuyến đi thực tế năm cuối mà chỉ có 2 khoa có là khoa Quản Lý và khoa Thương Mại. Khoa Quản Lý đi tam đảo, đi để xem họ tổ chức du lịch ra sao, phù hợp với ngành học. Còn khoa Thương Mại đi Hải Phòng để xem hoạt động bến cảng ở đó ra sao, hợp với ngành học của chúng tôi. Còn khoa tin thì không đi đâu cả. Khoa Kế Toán thì quá đông (tới 16 lớp, mấy trăm người) khó có thể tổ chức được. Lớp tôi ít người đi lắm vì phải ở nhà ôn thi chuẩn bị. Còn tôi thì muốn đi để về thăm lại cô bạn gái cũ của tôi hiện đang ở Hải Phòng. Nhưng Thanh thì cũng lưỡng lự ghê lắm. Vì lớp này cũng chán đi cũng chẳng vui. Nhưng cuối cùng thì Thanh cũng quyết định đi là vì tôi năn nỉ mãi. Tối hôm đó, Thanh gọi cho tôi và nói sáng sớm mai sẽ qua đón tôi chở tôi ra trường. Nhưng cuối cùng thì tôi mừng hụt vì 11h đêm hôm đó Thanh gọi lại cho tôi là không đi chở tôi được, vì muốn đi xe ôm hay xe bus để đỡ phải gửi xe ngoài. Tôi cũng OK thôi. Tôi cũng là người dễ tính. Đó là điểm khác biệt duy nhất của tôi và Thanh. Thanh bảo tôi là đi nhớ cầm theo nhiều tiền để còn “vui vẻ” một chút. Tôi cười hề hề vì ngượng, tôi biết cái “vui vẻ” là gì rồi. Tôi vẫn còn là trai tân mà, ngại lắm. Với cả chim cò tôi ngắn thế không biết mấy ả cave đó có cười vào mũi mình không nhỉ? Nhưng kỳ thực tôi cũng thử cái cảm giác đút cu vào lồn phụ nữ nó như thế nào. Nhưng đau đớn thay, tôi lại hiến dân sự trinh trắng của mình không phải cho mấy ả cave đó mà lại là cho Thanh vào một đêm đáng nhớ tại nhà Thanh chứ không phải là tại chuyến đi Hải Phòng. Chuyện đó tôi sẽ nói sau. Tôi cầm theo 120.000 VNĐ. Tiền xe cộ ăn uống đã có nhà trường lo.
Sáng hôm đó tôi đến khá sớm, tôi tìm được chỗ gửi xe qua đêm, vì tôi phải đi đến 2 ngày. Tôi tìm chỗ gửi xe xong thì còn đi lang thang một chút. Một lúc sau Thanh được bố chở đến. Nhưng tôi không biết đó là bố Thanh, tôi tưởng đó là xe ôm. Nhiều ôm xe ôm bây giờ trông còn trắng trẻo đẹp trai và sang tướng hơn mấy ông làm văn phòng. Vì mấy ông nhà quê đó chịu khó học nên làm to làm lớn chứ sao. Đến khi Thanh bảo với tôi:
– Mày không chào bố anh à?
– Ơ, dạ. Cháu chào bác
Tôi quay lại chào vội vàng nhưng vẫn không kịp. Bố Thanh đã phóng xe đi từ lâu. Tôi quay sang xin lỗi Thanh:
– Xin lỗi anh, em không biết. Bố anh nhìn trẻ và đẹp trai hơn bố em nhiều đấy
– Bố nào con nấy mà
– Úi giời, hãm
– Hê hê hê
Thanh đi nghỉ mà xách theo cái vali trông như là đang đi công tác nước ngoài ấy. Thanh và tôi ngồi uống nước một chút, chờ xe chạy. Chúng tôi lên xe và đương nhiên là ngồi cạnh nhau. Tôi thì ngồi ngó nghiêng con đường cao tốc dẫn đến Hải Phòng lơ ngơ như là bò đội nón. Tôi chỉ biết đến con đường cao tốc dẫn về quê nội của tôi thôi. Còn Thanh thì ngồi đọc truyện. Tôi bảo Thanh:
– Anh đừng đọc truyện trên xe dễ bị nôn lắm
– Anh mày không bao giờ bị nôn vì đi xe cả.