Thanh lắc đầu tỏ ra khó chịu. Thanh vẫn khó tính như bà già vậy đó. Làm cái gì cũng phải hoàn hảo quy cách thì mới được. Nhiều khi tôi nghĩ làm bạn của Thanh đã mệt vậy rồi nếu nay may cô nào làm bạn gái hay vợ Thanh thì chắc là không sống nổi vì sự khó tính quy cách của nó mất. Nhưng thực ra không phải vậy đâu. Sau khi lên giường với Thanh xong bạn sẽ thấy hoàn toàn ngược lại đấy. Phần sau sẽ nói rõ.
2 tuần ngắn ngủi cuối cùng đó thực sự chúng tôi là những người bạn thân theo đúng nghĩa của nó. Bạn đã thấy ai cho tiền một ai đó mà phải năn nỉ chưa. Đó chính là Thanh. Tôi không có tiền mua tài liệu. Thanh muốn cho tôi. Tôi đã bảo là không cần mà Thanh cứ năn nỉ. Nhiều khi tôi đang ngủ bị cú điện thoại của Thanh làm cho thức giấc. Tưởng chuyện gì Thanh rủ tôi ra khoa Toán có chút việc. Tôi không có xe máy. Thanh bảo tôi đi xe bus ra rồi Thanh trả tiền cho. Thế là tôi phải đi. Nhưng xe bus ở Việt Nam đi còn chậm hơn xe đạp. Vì từ nhà tôi đi ra bến xe bus đã hết 15 phút (tôi đi xe đạp đến trường chỉ mất 20 phút) lại còn dừng đón khách ở các bến nên phải 30 phút mới ra đến nơi. Đến nơi thì thực ra Thanh chỉ xin có một con dấu và đã xin xong rồi. Tôi mới thở dài. Thanh bảo:
– Chờ mày lâu quá. Anh làm xong việc rồi. Mày có uống nước thì gọi uống nhanh đi. Uống nhanh nhé rồi anh đưa mày về vì anh còn phải đi đón cháu.
– Thế thi thôi về luôn đi anh
Nếu là bạn bình thường tôi bực lắm ấy. Nhưng nghĩ cho cùng Thanh đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy mặt tôi thôi mà. Kệ đi.