Tôi nói và vỗ vào đùi Thanh một cái. Quả thật Thanh lúc nào cũng đi muộn hẳn một tiết. Nên tôi không nói với Thanh câu đó thì thôi chứ sao Thanh lại nói với tôi câu đó. Nhưng ít nhất thì tôi cũng cảm thấy vui vì mình cũng là người khá quan trọng đối với Thanh hoặc ít nhất thì có tôi Thanh cảm thấy vui thế là được. Có lần tôi và Thanh đang ngồi uống nước với Tạ Hiền và Liên. Liên – thầm thương trộm nhớ Thanh lắm nhưng Thanh không thích – đang khuyên răn Thanh nên quên Quỳnh đi và rộng mở lòng mình một chút, lớn tuổi rồi không định lấy vợ à? Thanh chỉ cười. Liên nói tiếp em Quỳnh làm cho ối em khổ. Rồi Liên chuyển ngay sang đề tài là tôi. Liên cũng khuyên tôi y hệt như vậy là hãy quên em ở Hải Phòng đi…..Tôi mới tếu táo:
– Tớ làm ông cậu ở cái nhà này rồi.
– Có cần lập đền thờ không?
– Có chứ. Tớ thiêng lắm đấy, cô nào chịu khó đến cúng vái tớ sẽ phù hộ cho lấy chồng vừa giàu, vừa đẹp trai, lại biết nấu cơm
Liên đùa một câu hơi quá:
– Thế thì Lâm chết ngay bây giờ đi
– Tớ mà chết không biết có ai khóc cho tớ không nhỉ?
Lần này thì Thanh quát lên như thể là mất đi một cái gì đó rất quý báu ấy:
– Mày ăn nói linh tinh quá. Nói gở mồm, nếu mày mà chết chẳng nhẽ bố mẹ mày, anh trai của mày không khóc cho mày chắc
Câu nói của Thanh làm không khí hài hước trở nên nghiêm trọng. Để chữa ngượng cho Liên tôi mới tếu táo:
– Không, em đùa thế thôi. Em chưa chết sớm thế đâu anh làm gì mà….
Liên chữa cháy bằng cách:
– Lâm mà chết không khéo Thanh khóc to nhất ấy nhỉ?