Cô ta trố mắt nhìn ngạc nhiên lắm. Tôi nhìn thẳng và như muốn ra lịnh. Cô ta ngoan ngoản theo tôi.
Tôi bèn nói nhỏ: “Em mặc quần này không hợp nhưng nó làm chim em nổi lên và … chim em đẹp lắm, anh thích lắm.”
Cô ta tán tôi nhưng tôi vội chụp kịp và nói:
“Anh cũng như em, chờ xe buýt và đến khách sạn Hoàng Gia họp và bàn thảo về project mới”.
Cô gái xịu mặt nhìn xuống đất trông tội nghiệp.
Xe buýt tới, tôi giúp cô ta đi lên và hướng dẫn vào chỗ ngồi. Xe rộng nhưng ít ghế và ghế nào cũng to và tiện nghi. Công ty lớn có khác, họ đãi ngộ mọi người thật tốt khi cần.
Đến khách sạn thì cô ta đi có vẻ khó khăn. Tôi bèn nói: “Em cứ tự nhiên đi không ai chú ý đâu vì đông người. Nhưng anh và em nên đến nơi này trước.” Thật ra tôi tạt ngang vào cửa hiệu quần áo và mua lẹ cái áo khóat kiểu vest mỏng mỏng cho cô ta để áo khoát che chim lại.
– Em sẽ trả tiền lại cho anh – Cô ta nói.
– Không cần đâu em! Anh chỉ giúp em thôi.
Tôi và cô ta vào khách sạn và đi cùng thang máy. Không có ai khác tôi nói:
– Anh xin lỗi em vì anh sồn sả nhưng lúc đó anh bị hấp dẫn trước vẻ đẹp thân thể và chim em nên cầm lòng không nổi. Anh xin lỗi em.
Cô gái mặt chầm dầm cho một đống.
Xong cuộc họp, cô gái và chỉ mình tôi ở lại phòng. Cô gái nói: