Bài nhạc khi ấy với giọng người nữ thảng thót:“Khi cây gậy thần thánh anh đi sâu vào người em. Vùng tam giác em lầy lội như cuồng lưu giông bão. Anh cho em cơn say đắm tuyệt vời Như con thuyền chao đi giữa bão tố Em không còn biết gì.. Ngoài cơn sướng tả tới!!”Bảy liếc nhẹ qua Ánh Kim thấy mặt nàng hồng lên dưới nắng đang im lặng lắng nghe,hắn tìm con đường về nhà xa hơn mà nàng cũng không biết.Lúc về nhà Bảy xách đồ vào nhà cho Ánh Kim rồi cười hỏi: “Loại nhạc nầy nghe ..kì thiệt…hả..Ánh Kim?” Ánh Kim háy hắn bằng cặp mắt tuyệt đẹp nói: “Hết chuyện sao…nghe loại nầy Bảy?” “Thì…tui còn độc thân mà…có sao?” “Sao không tìm cô nào cho rồi!” “Thôi!.. vợ con mệt lắm!!”Hắn cười cười khi thấy Ánh Kim im lặng,trong khi ông Trần Nhu cũng lái chiếc xe riêng vừa về tới sân nhà…***Buổi trưa mùa hè trời nóng như như lửa,trong nhà có máy lạnh nhưng ngoài trời hừng hực. Ông Trần Nhu đi công tác ở Nhật chưa về.Bà Tốt về nhà vì đứa con bịnh,Ánh Tuyết đi ra ngoài vườn,trên tay nàng ly nước đá chanh lớn.Nàng ưa thích ra ngồi dưới gốc cầy lớn nhìn chim về hót líu lo,hôm nay dưới tàn cây rậm tiếng ve kêu inh ỏi.Ánh Tuyết không biết mẹ đi đâu? Ngồi một lát nàng đứng đậy đi lang thang trong vườn.Buớc chân kéo nàng xa hơn về một nhà kho khuất sau một lùm cây rậm,thường để củi đốt cho mùa đông và chứa những đồ dùng sẽ vứt đi.Chiếc váy đầm xanh nhạt mềm mại bay phất phới theo gió.Khi đi phớt qua tấm phên cửa nàng thấy có bóng người trong nhà kho.Như con mèo nàng nhẹ nhàng tìm chổ khuất nhìn vào,nàng nghĩ: giờ nầy chỉ có ông Bảy,nàng nghĩ thầm tính chọc Bảy thôi.Nhưng khi nhìn vào cái khe hở Ánh Tuyết như đứng tim khi nhìn thấy cảnh trước mặt.Mẹ nàng đang trần truồng nằm sãi tay trên một tấm ván dưới một cái mền cũ kỹ,dưới mông bà một cái gối cũng rất cũ kê cao lên,và người đàn ông đang cúi đầu xuống giữa háng mẹ nàng là ông…Bảy.Nàng nghe mẹ nàng rên rĩ run rẫy hẩy người lên khi người đàn ông liếm bú mạnh vào hạ bộ của bà.Ánh Tuyết như muốn xỉu khi nhìn thấy cảnh tượng đó.Nàng muốn vùng lên bỏ chạy xa nhưng chân nàng vẫn dính chặt tại chổ và mắt nàng cũng không rời cảnh tượng.Bảy là người mê bú ***.Mỗi lần hắn bú *** Ánh Kim là làm nàng tê dại mê mang trong sướng khoái.Lần nầy cũng vậy Ánh Kim như muốn điên lên cầm tay ấn chặt đầu hắn xuống hạ bộ,miệng phát ra những âm thanh cực loạn.Mồ hôi hai người ra như tắm.Từ lúc ngã vào Bảy, Ánh Kim không còn là người đàn bà lầu cao gọt tía mà hiện nguyện hình loài thú cái dâm loàn.Ngày xưa nàng ghét những nơi dơ dáy bẩn thỉu bụi bặm bao nhiêu thì giờ đây những chổ đó lại là nơi cơn hứng dâng lên tàn bạo giữa những cặp thú hoang hứng tình.Bảy say sưa bú, Ánh Kim say mê kêu gào.Chợt hắn đứng bật lên Ánh Tuyết lần đầu nhìn tận mắt một dương vật to đen lớn ngoại hạng dựng đứng ngỏng cao trước mặt nàng,Ánh Tuyết nhìn sửng sờ tê dại,chân nàng như dính chặt thêm vào lòng đất khi thấy Bảy đi sát vào Ánh Kim và kề dương vật vào miệng mẹ nàng.Giống nhu Bảy, Ánh Kim bú mớm đam mê dương vật của Bảy như người đói thèm ăn chuối lâu ngày.Cuối cùng hai thần thể trần truồng quấn vào nhau lăn lộn dưới sàn nhà dơ bẩn.Khúc dồi đen cứng dài của Bảy đâm lút cán sâu vào hạ bộ của Ánh Kim,họ rên rĩ,bền bỉ trong cuộc giao hoang cuồng loạn, trong miệng Ánh Kim còn bật ra tiếng nói điên dại:” Đụ…sướng quá Bảy ơi!!!”Nhưng họ không biết bên ngoài cửa Ánh Tuyết chết sững nhưng lại không rời mắt một giây….***Lái xe đưa Ánh Kim đi chợ Bảy hát nhái theo trong bài nhạc có câu: Tôi sẽ theo em suốt năm tháng dài,Bảy đổi lại: “Tôi sẽ chơi em suốt năm tháng dài! Chơi hoài hoài,chơi miệt mài quên ngày tháng.! Ánh Kim ngồi bên cười nói: “Chơi hoài không chán sao?” Bảy cười hì hì đưa tay qua bóp vú Ánh Kim hát tiếp: “Tôi sẽ đụ em suốt năm tháng dài! “Đụ hoài hoài… đụ không ngừng nghĩ!” Ánh Kim cười lớn sung sướng nghiêng đầu duyên dáng nói với Bảy: “Công nhận những bài hát có kích thích tố làm sôi cả người! ” Bảy để cái CD bài hát song ca nam nữ của Thu Kiều và lãng Tử, một bài ca mang tên ” Mượn” mới mua vào máy: Giọng Nam: ” Nầy em ơi! -Cho anh mượn bờ môi em, Lưỡi chúng ta sẽ không rời xa nhau,chúng quấn vào nhau mê đắm… -Cho anh mượn đôi hồng đào Đề anh đưa tay vò hái những ước mơ chưa thỏa… -Cho anh mượn bờ cỏ non của em, Có suối khe róc rách… Anh cuối xuống liếm từng giọt sương giữa hai ngọn đồi cỏ non… Sẽ làm em ngất ngây từng giây…” Giọng Nữ: “Nầy anh ơi! Cho em mượn bờ môi anh, Ôi bờ môi đam mê,khi lưỡi em và anh cuốn hút lấy nhau… Cho em mượn vòng ngực nở nang, Em cuối xuống thật sâu..thật sâu..
Tìm cây gậy thánh thần,cây gậy oai linh làm tim em chết ngất… Trái cấm nầy xin dành cho em….” Ánh Kim chăm chú nghe cười nói: “Nghe xong không ướt cũng uổng!” Bày cười hề hề đưa tay xoa lên bắp vế Ánh Kim nói: “Cho coi thử có ướt không!” Ánh Kim quắt cặp mắt đẹp lên háy, đôi môi chu lại nói: “Đâu phải của chùa… đâu ông!”Xe lăn vào sân chợ đậu lại, Ánh Kim xuống xe Bảy cầm vô lăng ngồi chờ. Tuy Bảy nằm trên thân thể tươi mát ngon lành Ánh Kim nhiều lần,nhưng lúc nào hắn cũng nhận mình là phận dưới.Hắn tôn sùng Ánh Kim như hoàng hậu,như trong phim “Giai Nhân và Ác Quỉ” và suốt đời làm kẻ phục tùng không hối tiếc.Thời gian sau Ánh Tuyết ra trường lấy chồng.Chồng nàng cũng là đại gia.Nhưng cái nghề tiếp viên hàng không làm hôn nhân không hạnh phúc. Ông Trần Nhu mua thêm một nông trại lớn dưới chân một ngọn núi hùng vĩ.Trong nông trại có nuôi ngựa nên chiều nào Ánh Kim cũng cởi ngựa.Và cũng nhiều lần trong một bộ đồ Jean chật cứng Ánh Kim cùng Bảy cởi ngựa theo sườn núi lên đồi.Họ dành thì giờ cho nhau khi ông Trần Nhu vắng nhà.Họ ăn uống và làm tình thoải mái trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ.Ánh Kim vẫn đẹp như một Hoàng Hậu và Bảy vẫn quì phục trước thân thể thơm tho đó.Nàng thường nói với Bảy: thiếu ai có thể, chứ vắng cái dương vật của Bảy đời nàng hết ý nghĩa.Bảy nhìn người đàn bà đẹp quí phái mà hắn thần phục như một nô lệ thời trung cổ.***Một buổi chiều từ nông trại Ánh Kim gọi Bảy trong ngồi biệt thự cũ bảo ra gấp có chuyện khẩn cấp.Bảy lái xe như kẻ phạm tội bị rượt.khi gặp Ánh Kim mặt nàng xanh xao nhợt nhạt thất hồn báo tin ông Trần Nhu qua đời trong một tai nạn xe ở Băng Cốc Thái Lan.Ánh Kim gục xuống khóc ngất.Dù sao nàng cũng thương chồng. Ông Trần Nhu chỉ biết làm tiền không để ý đến vợ,dù những chuyện như vấn đề sinh lý. Ông là loại người mê đắm tiền bạc hơn làm tình, nhưng không bao giờ nghi ngờ Ánh Kim và Bảy vốn đen đúa xấu trai dù to lớn.Đám tang ông Trần Nhu vừa xong mọi việc im ắng,thì nghe tin Ánh Tuyết li dị.Chia một nửa gia tài. Ánh Tuyết trở thành người đàn bà triệu phú trẻ.Trong nhà,sau khi ông Trần Nhu mất,Bảy còn đắt lực hơn xưa.Ngoài một quản gia có tài,vừa là người tình suốt đời. Ánh Kim nguôi ngoai dần cùng năm tháng.Với số tiền kết sù chồng để lại nàng có thể sống sung sướng hết đời,. Nhưng một người đã mang trong mình văn bằng đại học nên Ánh Kim có thể tiếp tục công việc của chồng ngoài công sở,nhưng đi ngoại quốc ít thôi.***Thời gian không chìu lòng người Ánh Kim chợt mang bịnh nặng.Cơn bịnh không kéo dài cướp đi sinh mạng nàng quá nhanh không ai ngờ.Bảy như không còn sức để sống.Ánh Kim vẫn còn trẻ đẹp phơi phới, nhưng định mệnh là định mệnh.Ánh Tuyết trở về quán xuyến nhà cửa do di chúc cha mẹ để lại dù nàng chưa chính thức ở đó.Thời gian sau.Bảy lặng lẻ dọn tất cả tài sản của mình để ra đi.Tài sản hắn chẳng có gì ngoài những vật dụng cần thiết và một số tiền khá đủ trong ngân hàng.Hắn cũng chưa biết về đâu sau khi Ánh Kim mất.Trong ngôi biệt thự và nông trại đầy ấp bóng dáng kỷ niệm của Ánh Kim làm hắn đau lòng.Hắn đã gọi Ánh Tuyết hắn sẽ ra đi,trong điện thoại Ánh Tuyết im lặng như một lời chấp nhận.Vì từ ngày mẹ nàng chết cách đây cũng khá lâu nàng bận phải lo công việc chưa hết vì nàng đang làm chủ một tài sản khổng lồ.Ánh Tuyết đến đậu xe ngoài sân đi vào nhìn thấy Bảy sửa soạn tất cả đồ đạt để sẵn sàng ra đi.Khi Ánh Tuyết vào hắn nói: “Tôi muốn cho cô nhìn thấy tất cả đồ của tôi trước khi ra đi!”Ánh Tuyết lặng lẽ gật đầu và im lặng đứng nhìn Bảy khiêng đồ lên chiếc xe truck lớn của hắn.Khi công việc xong hắn lại đứng trước Ánh Tuyết nói: “Thôi! Tôi xin từ biệt cô Tuyết!”
Chợt Ánh Tuyết nói: “Vâng! Ông Bảy đi nhưng tôi có đôi lời muốn nói chuyện với ông, ông có bằng lòng không?” “Vâng! Chuyện nhỏ! Cô muốn gì chả được, Ánh Tuyết!” Ánh Tuyết nhìn Bảy cười nhẹ nói: “Nhưng tôi muốn chúng ta đi bách bộ trong khu vườn nhà mình cơ!”Bảy cười lại gần Ánh Tuyết nhìn thẳng vào khuôn mặt thật đẹp của nàng.Ánh Tuyết hao hao giống mẹ nhưng trẻ đẹp hơn.Nàng khoát trên người bộ Vét đàn bà màu lá chuối non nhạt trông thật sang cả,cái quần tây bó sát nhìn thật hấp dẫn khiêu gợi,Bảy nói: “Vâng cô Tuyết, chúng ta đi!”Họ đi chậm gần hết khu vườn, Ánh Tuyết không nói gì ngoài những kỷ niệm với Bảy thời con gái.Nàng thật vui khi nhắc lại Bảy khuyên nàng đừng làm tiếp viên hàng không nàng không tin,nhưng bây giờ sau khi đổ vỡ với người chồng của nàng, ngoài vấn đề đời sống không hạp, còn thêm vấn đề sinh lý với những ẩn ý thầm kín khó nói ra.Họ đi dần tới căn nhà kho cũ lúc nào không hay.Ánh Tuyết cười lớn chạy đến nhìn vào khe cửa.Phía trong vẫn như vậy không thay đổi.Chỉ có bề bộn hơn thôi vì Bảy không dám ra đây,trừ khi dọn đẹp cần thiết. Hắn vẫn thường tránh nơi mà lần đầu hắn kéo Ánh Kim vào đây.Hắn nhớ tới nàng điên cuồng những ân ái nóng bỏng.Ánh Tuyết mở cửa căn nhà kho Bảy theo vào.Vạt nắng theo khe cửa làm sáng rõ phía trong.Họ đứng gần nhau nhìn chung quanh chợt Ánh Tuyết quay sang Bảy. Đôi mắt với hàng lông mi cong vút tuyệt đẹp của nàng long lanh nhìn Bảy, và nàng mở miệng làm Bảy như muốn nhảy vào thùng nước sôi: “Em nhìn thấy Bảy với …mẹ trong nầy!”Bảy chới với như lao xuống vực không nói tiếng nào.Ánh Tuyết tiếp: “Không phải một lần mà…nhiều lần…nhưng vì hạnh phúc của mẹ..em không hở môi!” Bảy run rẩy nói: “Bây giờ cô Tuyết tính sao đây! Cô muốn tôi lao xuống núi…tôi sẽ lao ngay!” Khuôn mặt thật đẹp của Ánh Tuyết hồng lên trong những khe cửa nắng chiếu vào, nàng run run nói khi nhìn Bảy: “Không…em muốn Bảy…yêu em!”Như giòng nước mát cực mạnh đổ vào thanh lửa đỏ nung nóng.Bảy nhìn sửng Ánh Tuyết và trong đầu hắn la lên: chao ôi! Còn gì sung sướng hơn!.Thật mạnh mẽ tay Bảy kéo Ánh Tuyết lại sát mình,hắn áp sát môi hắn vào môi Ánh Tuyết.Họ hôn nhau say đắm đam mê cùng cực.Ánh Tuyết nói trong hơi thở: “Em… chờ giờ nầy đã lâu!”Bảy mạnh mẽ đẩy Ánh Tuyết đứng sát vào tường gỗ,tay hắn hung bạo kéo toạt rách bương cái áo ren thêu mỏng ôm choàng đôi vú phía trong và thò tay quen thuộc moi cái kéo nhỏ làm vườn trong hộc tủ cắt phăng đôi nịt vú đắt tiền, lộ ra đôi vú thanh tân với núm vú đỏ au mời gọi.Hắn cúi xuống bú say mê vào hai đâu vú làm Ánh Tuyết rít nhẹ lên.Sau đó như một con thú hắn bế Ánh Tuyết đặt trên đống mền chiếu bụi bặm. Hắn nhìn người đàn bà nằm tuyệt đẹp. Giữa háng trong chiếc quần tây bó cứng âm hộ Ánh Tuyết phồng nhô lên như mời gọi. Và không cần cởi quần nàng ra,sẵn cái kéo trong tay hắn cắt phăng một mảnh quần nhỏ giữa háng của nàng. Bảy đưa ngón tay móc chiếc quần lót và dùng cái kéo cắt lìa ngang nhanh để lộ âm hộ của Ánh Tuyết phơi ra ánh sáng giữa cái lổ trống vừa đủ để cạp mắt của Bảy chiêm ngưỡng. Âm hộ Ánh Tuyết thật đẹp,hai bờ mu cao lún phún lông măn khiêu gợi mời mọc.Bảy kéo hai chân nàng lên và ụp mặt vào âm hộ Ánh Tuyết liếm bú.Ánh Tuyết rú lên như mẹ nàng ngày xưa.Lần đâu tiên nàng ân ái trong một tình thế mang dại ngây ngất tột đỉnh dù còn mặc nguyên đồ.Bảy say sưa bú *** Ánh Tuyết như kẻ điên dại.Hông Tuyết càng rú mạnh trong sung sướng.Khi Bảy cầm dương vật cứng như sắt của mình đâm thẳng vào âm hô Ánh Tuyết nắc mạnh thì nàng chỉ còn biết bấu chặt lưng hắn trong tiếng rên ngất ngư sảng khoái tột bực…Bảy đụ Ánh Tuyết như loài thú rừng đến ngày rượn cái: hoang dại,mạnh mẽ, đam mê,say ngất.Ánh Tuyết cũng đáp lại không kém bằng giống cái đến ngày rượn đực: rên siết,bấu chặt,hoang dã,buông thả tận cùng. Đến khi Bảy buông Ánh Tuyết ra cơn sướng đã bắn dội tất cả sâu mạnh vào người nàng làm họ ngất ngư. Âm hộ Ánh Tuyết nở ra sũng ướt.Quần áo Ánh Tuyết bị cắt tả tơi lem lấm bụi bặm dơ .Họ hiện nguyên hình như người tiền sử trong một bộ mặt sung sướng mãn nguyện.Bảy cười hì hì nhìn đống quần áo dơ bẩn tả tơi của Ánh Tuyết rồi bế nàng lên ra khỏi nhà kho.Bóng của hai người soi chập chùng dưới nắng.Mồ hôi tươm ra nguyện vào nhau.Ánh Tuyết nhìn lên Bảy cười nhỏ nói: “Bảy còn muôn ra đi không?”Vừa bế nàng Bảy cuối xuống hôn không trả lời tiến bước về phía trước… Trên tay bê của Bảy,Ánh Tuyết cười sung sướng nói tiếp khi bóng hai người tới cửa chính ngôi biệt thư: “Chưa bao giờ…em tả tơi như vậy!”Bảy lại cúi xuống hôn Ánh Tuyết rồi bế nàng vào nhà đi thẳng lên lầu.Khi họ vào trong phòng Ánh Kim, Ánh Tuyết nói nhỏ vào tai Bảy: “Em… đã lấy giấy máy bay…em và Bảy đi một chuyến du lịch âu châu..!” Trên cái hình lớn của Ánh Kim treo ở tường hình như nàng đang mĩm cười nhìn xuống hai người. /.
(Hết truyện dâm Hay Hay Nhất)