Số là nhân những chuyến làm Affaires, bà Nguyệt thân quen với những sĩ quan người Mỹ cấp tá. Bà đã không ngại cho họ chơi để được việc mà còn sướng nữa. Bà thừa mứa, mới giới thiệu cho cô con thử. Người Mỹ đã đến tên là John, vi chàng nghe dược ái ân với một đàn bà chừa mười bảy tuổi, có tiền và có quyền thế như Nguyệt.
Thế là Thúy An thử. Khách sạn đó, vẫn phòng đó, chi khác là người ái ân. Chàng John bước vào… to như hộ pháp. Nước da đen lay láy. Chàng chào Thúy An:
– Chào cô. Tôi nghe cô thích giao thiệp với người Mỹ da đen?
– Thúy An bụng đã hơi to, ngồi khép nép.
– Chắc người Mỹ da đen cũng như người da trắng.
– Chúng tôi chỉ khác có màu da. eòn mọi thứ, như nhau. Riêng về nhục dục, thì trời đất bang cho chúng tôi khả năng phong phú hơn… Đàn bà Mỹ da trắng tại Mỹ cũng muốn lấy chúng tôi.
Thúy An ngồi trở bộ khi nghe viên Trung Tá tự giới thiệu cách thành thực.
– Thế… chắc các ông có một bửu bối lớn, hay tài nghệ làm tình?
– Cả hai. Thưa cô. Trên giường thì ‘chúng tôi là thần của đàn bà da trắng, nhưng chỉ ngoài đường thì thiên hạ khinh khi chúng tôi. Nhưng không sao, cuối cùng… họ vẫn mê chúng tôi như điếu đổ.
Thúy An, đứng dậy tự cởi đồ mình ra. Cũng chiếc áo đầm sang trọng, cũng cái xú cheng màu xanh lơ và chiếc quần Bikini màu hồng. Nàng thích mặc Bikini để phô trương nàng nhiều lông. Quả đúng như thê, nhiều lông là dâm. Không ngày nào nàng không chơi vài quả Không với người này thì với người kia. . . Chứ Lý thì như chiếc bóng mờ. . .