Anh cứ cho xe chạy bình thường. Thúy An nói. Chạy chậm họ nghi hai đứa mình có gì với nhau à. Hay anh cho vô Chợ Lớn, đi những vùng hẻo lánh… Được không?
– CÔ Thúy Diễm? Dạ quả tình cái đó cô Diễm chủ mưu. Tôi không dám vô phép. Bề gì cô cũng là con bà chủ giàu, quyền uy.
Xe hai người chạy trong vùng hẻo lánh thật, và ít ai để ý ví dụ… ví dụ thôi nhé. Như bây giờ, tôi… tôi mời chú đi ăn, chú dám đi không?
– Dạ đi ăn. Gì chớ đi ăn thì tôi không dám từ chối đâu Tài xế nói.
– Không phải đi ăn không thôi đâu. Sau đó… sau đó. hai đứa mướn… phòng, và làm như chị Thúy Nga làm với chú.
Xe đang chạy bỗng dừng lại cứng ngắt. Anh không tin tai mình. Ba chị em, anh đã gần gũi hết hai, chị có Thúy An, nàng đang có thai. Đàn bà có thai cũng dữ dội vậy sao.
– Dạ cô nói… mình mướn phòng để làm gì? Anh tài hỏi An.
– Anh giả mù sa mưa, thì tôi đã nói… như chị Thúy Nga.
– Dạ tôi có nghe mà không tin, nên phải hỏi lại cho chắc… Thế thì tôi không cần ăn. Mình đi mướn phòng nhen. Chỗ này quen, không hối như bữa với cô Thúy Nga, mình muốn bao lâu cũng được.
Thúy An trong lòng rộn ràng, vì nàng sắp được ái ân với người mà tài nghệ đã làm Thúy Diễm khen hết lời Chiếc xe ngừng ở khách sạn Thượng Hoa, gần bờ sông. Thúy An bước vào lập thủ tục… Lại lần nữa làm viên quản lý ngớ ngẩn, tò te vì sự chênh lệch của Tài xế và Thúy An.