Những viên thuốc ngừa đã không cho nàng thụ thai. Có thật nàng là con của Lý không? Chỉ có trời mới biết. Điều đó dang làm Thúy Nga trằn trọc, nữa sướng, nửa sợ. Nhưng dù sao, Lý đã ra trong nàng đến bốn lần. Mê quá, ý nghĩ loạn luân đã lùi dần vào bóng tối chừa lại hình ảnh một Lý vạm vỡ to con, và sức Đụ thì dai dẳng. . .
Tiếng gõ cửa phòng Thúy Nga.
– Ai đó, đợi một chút. Thúy Nga bảo.
Nàng tròng vội chiếc áo ngủ, ra mờ cửa. Anh tài xế cầm gói quà mọn, nói: ..
– Cô ăn đi, ăn cho lại sức. Coi chớ đàn bà mà ra cũng mệt lắm… .
Anh để đó di, tôi muốn ngủ một tý. Trời cũng tối rồi
Nàng dấu biệt, không nói nàng thấm mệt vì những trận làm tình kịch liệt chiếu nay với Lý. Cũng chiều nay, trên xe… Thúy An tuy bụng chữa mà vẫn đến trường. Nàng đã hỏi đón đầu Anh tài xế:
– Nè anh tài. Trong nhà tôi có những ai anh chưa từng biết qua?
Dạ biết qua. Biết qua là sao cô. Thúy An?
– Biết qua… tức… là đã ăn nằm với họ đó, anh tài.
Tài giựt mình nhưng làm bộ giả tỉnh.
– CÔ nói… gì kỳ vậy. Thán tôi nghèo hèn vậy, ai mà thèm? Hứng thì… đi chơi gái, nếu có tiền, hay tự làm, chứ ai dám đèo bòng???
Anh nói không thực. Tôi đưa bằng chứng, như anh đã ăn nằm với Thúy Diễm. Điều dó có thực không?
Tài cho xe chạy chậm lại, vì hốt hoảng, kinh hải.