Lý lại vào. Cánh cửa phòng lại đóng kín. Và như những lần trước Lý cởi đồ ra cho người yêu, và của mình. Con cặc chàng lại cương lên. Nàng cầm bú ngon lành trước khi chơi hai quả.
Cũng trong bữa cơm thịnh soạn, Nguyệt vẻ cá bỏ vào chén cho Thúy An. Nàng vừa dưa lên thì ẹo mửa hai lần.
– Con làm sao vậy? Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy?
Từ chỗ rửa chén, nàng vừa lấy khăn lau miệng, vừa nói như nghẹn:
– Chắc con có BầU mẹ ơi. Khó chịu quá.
Mặt Lý đồi sắc, ngồi sợ mắng chửi con gái của mẹ nói gì? Con có thai. Mà với ai. .
Nàng không dám trả lời ngay, đưa mắt nhìn Lý.
– Hả, với… với… Lý anh con?
Thúy An vẫn không dám trả lời. Nguyệt buông cái chén xuống sàn nhà vỡ toan. Bà xỉu, Thúy Diễm lại đỡ mẹ:
– Mẹ, có… sao… không. Gì mà phải xỉu lận. Thì cũng như mẹ đã ngủ với anh Lý đây chứ gì.
Mặt bà thộn ra, không trả lời được một chữ. Riêng Lý đang ngồi chờ số phận: chàng có thể bị Nguyệt cho ra khỏi nhà. Hoặc có thể. . .
– Như thế con của con sẽ gọi Lý bằng gì? Nguyệt hỏi.
– Dạ bằng bố, vì hai chúng con đều là con của Mẹ, Thúy An nói.
– Chơi sao không chịu uống thuốc ngừa… như em, ủa như mẹ.
Nguyệt quay phắt lại nhìn Diễm và đanh thép hỏi:
– Cả con nữa hă? con đã biết đàn ông.
Diễm gục đầu xuống, và trả lời trong sợ sệt:
– Dạ, con nói lỡ lời chứ con có biết đàn ông là gì đâu.
Cả Lý và Thúy An bụm miệng cười thin thít.