Nàng định nói “Con cũng thể’ nhưng lại thôi.
– Mối tình đẹp đó chứ. Con mà yếu Mẹ. Hèn chi hôm qua đến giờ mẹ không hề hé môi cho chị Thúy Nga gặp Cha.
– Ừ Gặp làm chi? Chúng nó gặp. nhau, biết gọi nhau bằng gì ? Bà lại buông cái dao, sửng sờ. . . như người bị ma hớp hồn.
Mẹ nói dối Lý là cái bào thai đó, mẹ đã bị ông ngoại bắt phá rồi.
– Nhưng còn cặp mắt? Cặp mắt nhung đó chạy trốn đi đâu??? Thúy Nga giống hệt Lý Cặp con mắt. Có dấu Trời cũng không khỏi.
– Hình như chị Thúy Nga cũng biết mà không muốn nhìn mặt cha, đó mẹ .
Nguyệt quay phắc nhìn cô con gái.
– Sao Thúy Nga biết con?
– Thế mới lạ đời… Thôi con không nói nữa. ừ, mà cặp mắt nhung của chú Lý đẹp thật, cả khuôn mặt nữa hả mẹ?
– Khuôn mặt vàng của Mẹ đó. Hôn hoài không biết chán, đã vậy trên giường… thôi con còn nhỏ quá mẹ không nói đâu.
Bà đâu có ngờ sáng hôm qua, chàng đã ái ân với Thúy An đến ba lần, và ra trong Thúy An đến hai lần…
– Còn con, bồ bịch gì đâu chẳng thấy vậy? Nguyệt hỏi.
– Dạ, con còn nhỏ mà, nôn nóng gì… Chừng nào mà chẳng được. Quả tinh, bà Nguyệt hoàn toàn không ngờ cô con gái tên Thúy An đã bị cha sở tên Kiêm phá
trinh. Và sáng hôm qua nàng đã ngủ luôn với Lý.
– Trong tháng này mẹ có đi đâu xa không? Thúy An hỏi.
– À mẹ định nói thì con hỏi. Mẹ phải đi Singapor ba ngày để lấy hàng. ở nhà con trông chừng giùm chú Lý cho mẹ, không cho đi đâu nghe.