Tuyên yên trì hơn. Chàng không mang trách nhiệm phá trinh Thúy Nga. Chàng chơi và nắc không còn bút nào tả được. Chàng ra, một cái ra sung sướng. Môi chàng đang được Thúy Nga hôn mặn nồng. Chàng ra không còn một giọt, và nằm bất động ra thở như kéo xe. Nga cũng cùng ra với chàng. Hai người cũng mệt như nhau. Nằm ngắm ánh trăng mười một tràn vào căn phòng…
– Mệt không anh? Thúy Nga hỏi. Nằm nghĩ một tý, rồi em bú cho anh.
Nhưng tiếng gõ cửa dồn dập, làm hai người vội mặc đồ Nga đến mở. CÔ bé Diễm thò đầu vào, và khoe với chị:
– Em vừa chơi với anh tài. Mệt quá. ảnh nói… chiều nay chị đã cho anh. Bây giờ chị xuống cho ảnh tiếp đi.
– Chơi như thế mà ảnh chưa ra. Em ra ba cái rồi. Chị nằm một mình trong này làm chi. Anh đang chờ chị dưới nhà xe.
Tuyên nghe và chàng đợi cho Diễm khuất, bỗng chàng chào Thúy Nga đi về biệt dạng. Chàng biết chiều nay Thúy Nga đã ân ái với người tài xế? Thế mà trong cuộc ái ân, nàng không hề hé môi cho chàng biết. Tuyên ra về vì thần tượng Thúy Nga sập đổ… Một mình Thúy Nga trở lại giường. Diễm đã gián tiếp khai hết. Cánh cửa phòng Thúy Nga vẫn mở hở. Một hồi lâu chờ không được, anh tài lò dò bước lên, gõ cưa. Thúy Nga nhìn thấy, nói:
– Chắc anh có uống thuốc hay sao mà chơi lâu dữ vậy?
– Dạ có, thuốc gia truyền. Uống một huấn có thể chơi đến ba ngày chưa thấy gì. Sao cô không xuống? Đợi gần chết, tôi đánh liều lên đây. Cô có sẵn sàng không, nếu không tôi xin rút lui…