Nga làm bộ càu nhàu, bước đi, để Thúy An thấy chị minh không muốn gặp chàng.
– Chú Tuyên, Nga nói với dáng thân thương, tình tứ.
Tuyên là bồ của Nguyệt, nhưng hình như chàng cũng trẻ tuổi hơn. Tối nay chàng diện thật kẻng, nên trông chàng càng trẻ trung hơn. Thúy Nga… động lòng… Nàng muốn đoạt người yêu của mẹ, vì bà đang đi chơi với Lý. Bà thì thừa mứa, trong khi các con thiếu thốn tình yêu… Đến như Thúy Diễm chàng cũng đã ngủ qua rồi, cũng vì Diễm khoe với nàng về tài nghệ của Tuyên, nàng mới dám:
– Sao chú đến giờ này? May mà’ mẹ cháu vừa ra khỏi nhà với một người tình…
Tôi thấy, vì đứng trước nhà cả ba tiếng đồng hồ. Cô Nga đẹp quá. Nhất là đôi mắt. Không ai có thể làm ngơ được…
Nga cúi xuống, vờ thẹn thùng, mắc cỡ. . .
– Mình đi đâu một vòng, hay đứng đây có tiện không?
– Thôi, đi một vòng làm gì, mà đứng đây thì gió lạnh. Hay anh vào phòng em . . . ngồi chơi . . . đi anh . . . Tuyên sướng rung người vì Nga đã tự động đồi cách xưng hô anh em thay vì chú cháu như lúc nãy.
– Khoan, Nga đợi tôi ra xe mang thức ăn vào, chúng mình cùng ăn. Chắc Thúy Nga chưa ăn tối.
Rồi chàng ra xe và vào phòng Thúy Nga, tự nhiên như Nga là bồ chàng chứ không phải là Nguyệt.
Chàng đặt lên bàn một con gà quay, với xà lách, và một chai rượu chát. Chàng khệ nệ với Thúy Nga:
– Em ăn đi. Con gái lớn mà chẳng ai chăm sóc hết. Cần cái gì cứ cho anh biết. Sẽ có đủ thứ cho em, kể cả xe hơi riêng để đi học…