Đang ngồi ăn, bỗng có người gõ cửa. An đến mở. Đạ đến trong bộ đồ kẻng láng.
– Má có nhà không? Đạt hỏi.
– Bà mới vừa tắm xong, còn đang sấy tóc. Thuý An trả lời. Bộ tối nay hai người có hẹn hả?
– Không, không có hẹn. Đến bất thình lình. Gặp thì đi chơi. Không gặp thì…
– Không gặp thì đi với bồ khác phải không? Thuý An hỏi.
– Nhưng đi chơi với Nguyệt vẫn sướng hơn. Được nuông chiều hơn…
Cậu này, không hiểu sao Đạt xuống giọng tối đa, chỉ vừa đủ cho Thuý An nghe. Mùi nước hoa chàng xức bay toả, ôm lấy Thuý An. Miệng chàng cười đưa hàm răng trắng bệnh. Trong một thoáng, An muốn dành người tình của mẹ “Không có hẹn, Gặp thì đi chơi. Không thì đi chơi với bồ khác” Đạt nói thẳng như vậy. Bồ khác? Sao Thuý An không là bồ khác của Đạt, vì nàng biết chắc chắn tôi nay, Nguyệt, mẹ nàng sẽ đi chơi với bồ khác.
Nàng nhón gót nhìn vào bên trong. Mẹ nàng vẫn ngồi đó trang đang tô phấn. Bà hoàn toàn không hay biết là con gái mình đang nói chuyện với Đạt, nhân tình của bà. An nói nhanh:
– Nếu em không lầm, thì tối nay Mẹ hẹn với người khác. Để chứng minh cho lời em nói, anh vào phòng em ngồi đợi. Nếu quả tình như thế thì chúng mình sẽ đi chơi riêng…
Thuý An nhấn mạnh chữ CHÚNG MÌNH cho Đạt nghe thật rõ. Thuý An nhè nhẹ, rón rén cầm tay Đạt đi vàong phòng ngủ riêng của nàng. Thuý An rót nước mời cậu này, cho Đạt thấy thì giờ trôi qua không chậm. Lúc 9 giờ, chuông cửa vang lên 3 lần. An hé cánh cửa cho Đạt thấy rõ bà Nguyệt đang mừng rỡ đón tiếp Linh trẻ hơn Đạt, cao hơn Đạt, và mặt mày trông có vẻ trí thức.
– Em nói có sai đâu. Mẹ đã có người khác. Anh đau không?
– Không, anh đã quá quen với cảnh tượng này. Nên hôm nay anh dửng dưng. Sự thực trong lòng Đạt có đau thiệt. Đau vì ghen người yêu mình có cậu tri xinh hơn, trẻ hơn. Nhưng trước mắt Thuý An, chàng làm vẻ như chai đá lì lợm…