Cha Kiêm ân hận thật. Cha ôm lồn Thuý An mà hôn nồng nàn, hôn túi bụi, hôn thân thương. Hình như Cha thấy mình có trách nhiệm gì đó hơn là một gã làm tình qua loa. Cha nói:
– Như thế thì mười bảy thực sự. Đời bây giờ mười hai tuổi cũng mất, không bởi người khác cũng tự động mà mất trinh….Anh không ngờ em hãy còn trinh mà đến đây cho anh.
– Thế thì dì phước Marie lúc nãy không còn à. An hỏi.
Cha Kiêm nằm im lặng. Mặt Cha vẫn chúi chúi vào mớ lông lồn đen thui của Thuý An tẩm đầy máu hồng. Cha nhẹ nhàng banh hai mép lồn của Thuý An mà ngắm không thôi….
– Ban đầu Anh cũng tưởng như em, là dì Marie còn trinh. Đúng luật nhà tu công giáo thì phải vậy. Không ngời khi Anh bú, trời ơi, hai mép lồn của dì, nó đen đen, và tưa ra…chắc dì đã ân ái nhiều lần. Anh không dám hỏi. Đến chừng gần gũi, anh mới biết dì quả là người “sành điệu” . Dì mới hai mươi mốt tuổi…
Tiếng xe inh ỏi chạy ngoài đường phố. Tiếng kèn bóp inh ỏi. Nhịp sống lại bắt đầu nhộn nhịp, nhưng đôi nhân tình Cha Kiêm và Thuý An vẫn không rời. Khi Cha yên giấc thì không một người nào được gõ cửa. Đó là lệnh. Tuy không là nhân vật cấp cao, nhưng Cha có rất nhiều quyền, kể cả chém bay đầu, hoặc bỏ tù chung thân.
– Anh nghĩ là xơ Marie đã mất trinh lâu lắm? An hỏi Cha Kiêm.
– Chắc là vậy. Anh không thắc mắc. Đời bây giờ là vậy. Hai mươi mốt tuổi đời mà làm chủ hai trại cô nhi, một trường mẫu giáo, một trại chăn nuôi, và ba cằn nhà, xơ Marie còn như thế cũng như Anh đây thôi. Va chạm đến kinh tế, biết làm sao, có thế lực là tự hiên phải vậy. Anh không quan tâm…