Đại Tá Anderson không nói năng nửa lời. Chàng cởi áo quần ra. Trời ơi… trời ơi… trước mắt Thúy Nga, cái chày giã cầu đã hiện nguyên hình… nó to, và dài gấp đôi Lý . . . Nàng không chần chờ gì nữa. . . quỳ ngay xuống nâng của ông Anderson mà hôn bằng mũi nồng nàn… Viên Đại Tá nhìn xuống tỏ vẻ hãnh diện.
– Cái chày của tôi… có đáng làm cho người đẹp phải nhọc công thế không? Có làm cho người đẹp kinh ngạc không???
– Có Anderson. Không thế em đâu có nhọc công quỳ xuống đây mà nâng niu, hôn hít nó. Trời ơi, lần đầu tiên trên cõi dời này, em mới thấy một người có dương vật dễ sợ như anh… anh cho phép em bú nó nhen anh. Ôi trông nó dễ thương, nó hấp dẫn quá anh ơi…
Nga cho mồm vào bú, nút, cái con cặc to quá cỡ của Đại Tá Anderson… Nàng say sưa bú mạnh đến độ Anderson phải thốt lên:
– Úi úi, úi từ từ cô Nga ơi… đừng bú mạnh quá… tôi sẽ không chịu được và bắn khi ra bây giờ. úi, trời đất ơi Sao mà nó sướng thế này hả cô Nga??? ước gì cô và tôi gặp nhau trước… Bao nhiêu lương của tôi sẽ về tay cô cất giùm… ôi mê ly quá cô ơi…
Thúy Nga cứ bú cặc Anderson. Nàng làm cho nàng sung sướng chứ không phải là hắn ta. Một củ chùy to tướng, to hơn của Lý nứa. Hình ảnh và kỷ niệm ái ân của anh chàng Lý đã lùi vào dĩ vãng xa mờ. Anderson mới quả là trái cà dái dê mà đêm đêm nàng vẫn thường thủ dâm . . . Nhưng của Anderson nồng ấm . . . và biết co giãn, đàn hồi. Nghĩa là… chàng đã cho con cặc to tướng đó khi lớn khi dài, khi cứng khi mềm mại… Quý hóa quá… Lý ơi, anh không còn trong óc em nữa… em quên chàng như quên chiếc lá trên gióng sông.
– Thôi Thúy Nga ơi… cô ri Từng bú đi. CÔ cho tôi hân hạnh được vào trong cô… cô mới thích… Chớ chỉ như vầy uổng quá.