John mời Anderson vài ly rượu, và Anderson giã biệt không quên sẽ đến gặp nàng vào ba ngày tới… John hiểu là Thúy Nga thế nào cũng gặp Anderson ngày gần đây. Khi gặp, Nga sẽ không còn nhớ John là ai nữa… cả Lý nữa cũng chìm vào quên lãng.
Ba ngày sau. . . giữa ìúc Thúy Nga đang ngồi thẩn thơ học bài, và thêu đan, chuông điện thoại reo:
– A lô… cô Thúy Nga đó hả, giọng Anderson. Ba giờ chìm u nay cô rảnh chứ? ? ? ?
– Dạ… rảnh. ông Anderson đó hả? Thúy Nga hỏi.
– Vâng. Cô khỏe không.
– Rất khỏe. Hôm đó thì thật tình tôi không được khỏe… vì… John. Nhưng mấy hôm nay tôi ăn tẩm bồ khá nhiều. . . nên đã hồi lực. . . Với lại nhờ những chai rượu chát ông gửi tặng, rồi cheese, rồi thịt, và khoai lần Mỹ.:. Cám ơn tấm thịnh tình của ông dã quá tử tế.
– Không có chi. Hôm nay tôi còn gửi tặng cô cái tủ lạnh, một bàn ủi, một quạt máy tối tân… và kèm theo nhiều đồ ăn Mỹ … Ba giờ chiều nay tôi đến thăm cô nhé.
– Vâng, mời ông lại chơi… Thuý Nga bảo.
Ba giờ chiều hôm đó, tuy trời đổ cơn mưa giông xối xả, nhưng Anderson cũng đến. Trước đó, xe nhà binh Mỹ đã chở đến cho nàng xe hàng như lời viên Đại Tá hứa.
Anderson bước vào nhà… lên râu, gõ cửa phòng Thúy Nga:
– Mưa lớn quá, tưởng là Đại Tá đã không đến… mời Đại Tá bước vào trong. Cánh cửa do Thúy Nga đóng khóa thật kỹ. Anderson vẫn nhìn Thúy Nga không chớp… Vì Thúy Nga vẫn đẹp như hôm nào… và lộng lẫy trong chiếc áo ngủ mỏng tanh không đồ lót…
– Tôi muốn mời cô đi ăn, và nhân thể cho nhân viên tôi được biết mặt cô, một nàng tiên giáng thế… tôi rất hãnh diện là bạn của cô.
– Tôi. . . tôi đâu xứng đáng được danh hiệu như ông tặng… Còn biết nhiều người đẹp khác nứa. Chỉ sợ đi với ông họ cười… Thúy Nga bảo. Nàng vừa nói vừa cười tươi như đóa hàm tiếu.