Biết rõ là đằng khác. Mẹ đã cho Lý ngay cái ngày con đến đây báo cho mẹ biết Lý ăn nằm với Thúy Nga, nhưng chàng vẫn… .
– Rồi mẹ buồn??? không ra khỏi phòng? Hừm… chứ cách đây vài phút mẹ kêu tên Lý là dê làm gì thế?
– Mẹ có kêu à? Lạ nhỉ. Chẳng còn nằm mơ. Không mẹ đã quên Lý như quên một hình ảnh ác dốc… Mẹ không hề nhớ đến Lý một mảy may.
Thúy án, lúc bấy giờ mới cầm cặc giả đưa lên cho bà Nguyệt xem:
– Mẹ nhìn đây, một con cặc giả hãy còn ướt chất nhờn của mẹ.
Bà Nguyệt gục đầu xuống mà xấu hổ với đứa con hay nói thẳng.
– Ừ, có mẹ có cầm khúc gân giả đó chơi suốt sáng nay và gọi tên Lý, liên miên… mẹ không thể nào quean được chàng, nhất là hình ảnh chiếc cu to dễ sợ của chàng… Làm sao cho quên được hả con? Bà Nguyệt nhìn bâng quơ ra cửa sổ phòng, mắt lờ đờ.
Đúng ra, Lý đã mang máu loạn luân nầy khi mới mười ba, mười bốn tuổi. Lúc đó, đêm nào Lý cũng vào phòng riêng của mẹ xin cho ngủ… Mẹ cũng tưởng Lý như một cậu bé con nuôi… Mẹ chấp nhận… Ban đêm, nhất là những đêm trời lạnh và có mưa. Lý đắp chung với Mẹ một chăn… Mẹ xây lại nhắm mắt ngủ. Mẹ nghe cái gì cứng cứng chói vào lưng mẹ. Ban đầu thì mẹ nghi là đồ chơi của Lý. Những đêm mai, Lý cũng lại chói vào lưng mẹ. Nó cứng cách kỳ lạ lắm.