Không đợi cha Kiêm gật đầu, Thuý An hôn dần xuống. Nàng tự động tháo lưng quần Cha Kiêm c8an cứng con cặc rõ to và dài.
Nàng ngoạm vào, nhắm mắt, và ăn ngon lành như con hổ đói. Cha Kiêm ban đầu đã cắn răng chịu đựng. Nhưng vài phút sau, Cha đã không thể nào nhịn kêu lên được:
– Từ từ thôi An, em làm quá anh ra sớm cho coi. Anh muốn bữa này thật lâu. Cho anh được ngắm dung nhan của em, cho anh….trời ơi…Chúa ơi….Đức mẹ hằng cứu giúp ơi….Chết chết….
Thuý An ngoạm sâu vào cặc Cha Kiêm mà mút. Nàng bất kể tiếng rên của Cha. Nàng mút khúc gân tcho thoả mãn chứ không cần tiếng la của Cha Kiêm…
Trời mưa mù hè oi ả. Nhưng trong căn phòng có máy lạnh của Cha Kiêm làm người ta không còn thấy nặng trĩu nữa. Cha nhắm ghì đôi mắt để hưởng cái sung sướng của người đẹp Thuý An cho. An không cần biết cặc của Cha Kiêm dơ hay sạch. Nàng ngậm luôn hai hòn dái của Cha mà nút. Đất trời nghiêng lẹch. Chúa mẹ cũng đi hoang. Cha không cần nữa. Cha còn mặc áo giòng là cho có chất, để được thiên hạ trọng vọng, còn đời tư của Cha kể như không còn nữa.
– Ôi, anh sướng quá Thuý An ơi. Em muốn cái gì anh cũng cho…Tiền của anh bây giờ như núi. Quyền thế của anh bây giờ như sông – Hay anh cởi áo giòng, chúng mình lấy nhau em chịu không???