Mùi hương nước hoa đậm đặc của gái làng chơi còn thoảng hương đồng nội. Tiếng rên học nghề vẫn chưa che lấp hết cảm xúc giới tính, khát vọng yêu của tuổi đôi mươi. Họ, không phải chỉ một, mà là cả hai người, nam và nữ, quyện chặt lấy nhau thành một, đi tìm cái cảm giác đê mê, khóai lạc! Bổng cô gái yếu ớt từ chối nhục cảm, cố chặn bàn tay người khách lại:
– Đừng anh ! Dừng lại đi anh! Đừng…! Đừng…! Đừng… thầy, em hết chịu nổi! Em muốn chỗ đó dành cho người em yêu!
Người khách như đụng phải lửa, rút tay lại, rồi như nghĩ ngợi một điều gì đó, tự khui bia rót ra ly uống, đốt thuốc rít liên tục, bia nốc ừng ực một mình, không buồn cụng ly lách cách với những cặp khác trong phòng như lúc mới vào. Tiếng nhạc vẫn xập xình, hình ảnh karaoke trên màn hình nhảy múa, rối tung, nghiêng ngã bởi vài ngọn đèn mờ ảo, lúc tối lúc sáng! Mọi đạo lý hình như đảo lộn hết trong cuộc sống nghiệt ngã này!
– Em đã nhận ra thầy ngay từ đầu… Không ngồi với thầy thì cũng ngồi với người khác, để có tiền boa mà sống! Tiếp viên ở đây không có lương, chỉ có tiền boa, được tiền boa qua đổi chác, mua bán sòng phẳng. Đời em sao mà lắm lúc chán ngắt, tẻ nhạt, buồn nôn, nhưng cũng có vài lúc thấy hưng phấn, thích thích. Cái thích sinh lý của tuổi đôi mươi sung mãn, bị đòi hỏi, cần phát triển, đột phát!