Phong tưởng nàng sẽ đồng ý nên sớm rời khỏi chổ ngồi lý tưởng lúc nãy, nếu không thì giờẫn còn …Phong tiếc rẽ, van nài:
– Em, sao lại về?vẫn chưa hết đêm mà ! Chìu anh đi em”
– Để lúc khác đi anh bây giờ em phải về. Giọng nàng cương quyết.
Phong tiếc rẽ nhìn con mồi vuột khỏi tay mình:
– Anh đưa em về nhé?
– Anh gọi taxi cho em, thứ bảy mình sẽ gặp nhau ở đây, anh chịu không?
Biết không thể làm gì hơn,Phong gật đầu. này v
Về đến nhà đã thấy ông Thanh ngồi xem tivi:
– A! Anh đã về rồi hả?”
– Em đi đâu giờ này mới về hở cục cưng?
– Em tưởng anh chưa về, nên em đi xem ca nhạc cho đở buồn, anh có mua gì về cho em không?
– Có cô ơi! Nhõng nhẽo quá, lại đây, anh nhớ em quá!
– Anh ăn gì chưa để em làm cho anh ăn nhé?
– Không! Bây giờ anh ăn chay, em có đồ chay không?
Hồng trợn mắt nhìn ông ngạc nhiên:
– Cái gì? Em có nghe lầm không? Qủy mà ăn chay? Hồng cười cười nheo mắt “mô Phật !”
– Bộ không còn thuốc gì hay hết cách rồi hả? Mà phải dùng chay? Cầu nguyện gì đây?
Ông Thanh bị sức trẻ trung của Hồng lôi cuốn, ông nhìn nàng mĩm cười, khẽ hôn nhẹ vào má nàng.
– Đâu có phải là em không lo gì cho anh, bất cứ những gì có thể em điều làm theo ý của anh, lỗi đâu phải tại em.
Hồng nói nhỏ nhẹ, khi nói về chuyện ” ấy” nàng rất tế nhị và hiểu nổi khổ của ông ta.
– Không phải anh ăn chay sám hối gì đâu, mà anh tập khí công mấy tháng nay, ban đầu cứăn mặn bình thường, nhưng khi thấy kết quả hiển hiện, anh nôn nóng muốn ăn chay đề điều hòa âm dương trong cơ thể mình.
– Vậy nữa! Sao em không nghe anh nói tới?
– Anh muốn dành cho em sự ngạc nhiên.
– Đâu anh nói sơ cho em nghe coi !
– Đi tắm đi rồi anh kể cho em nghe.”
– Ờ? há!