Mười hai năm trước, một tai nạn xảy ra với Hoàng Long, lúc đấy đang là sinh viên năm 2 khoa Năng lượng trường đại học Bách Khoa. Trong một buổi thí nghiệm điện, khi Long đang loay hoay nối lại đường dây giữa hai máy thu và phát thì ai đó đóng cầu dao. Dòng điện 5000V chạy từ máy phát qua tay trái sang tay phải Long rồi đến máy thu. Tất cả diễn ra trong vòng 5 giây cho đến khi cầu dao được ngắt. Cả người Long cháy khét lẹt, cậu tỉnh dậy hai ngày sau trên giường bệnh của Viện Bỏng quốc gia để biết mình bị bỏng 8/10 và tệ hại nhất là cậu bị liệt toàn thân. Ai cũng cho rằng việc cậu còn sống là một điều thần kì nhưng đối với Long điều đó có ý nghĩa gì khi khuôn mặt thì méo mó biến dạng do bỏng nặng, tay chân thì không thể cử động được. Đau khổ tuyệt vọng không thể diễn tả được tâm trạng Long lúc bấy giờ. Nhiều lúc nằm trên giường bệnh cậu cứ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ và cậu sắp tỉnh dậy. Nhưng ngày qua ngày cậu dần dần không thể tự dối mình được nữa và cậu đâm ra chán ghét hết thảy. Thu bạn gái của Long học cùng lớp chỉ đủ can đảm đến thăm cậu 5 lần khi cậu còn chưa gỡ băng. Sau lần thứ năm, lần mà Long đã được gỡ băng và Thu được nhìn thấy khuôn mặt của cậu, Thu không đến nữa. Thu có gửi cho Long một bức thư qua Quỳnh thằng bạn thân nhất của Long nhưng Long không đọc mà bảo Quỳnh xé nhỏ vứt vào cái bô đi tiểu dưới gầm giường bệnh của cậu. Long đã sống những ngày đen tối nhất của cuộc đời. Bạn bè cũng dần bỏ rơi cậu, họ vẫn phải tiếp tục sống. Một năm trôi qua đối với Long có lẽ phải bằng mười năm.