Ngã Ba Hàng Xanh, trời vẫn còn tốị Vũ xuống xe hẹn Nghĩa ngày đi rồi lững thững thả bộ. Vũ muốn ghé Khoa, nhưng trời còn tối quá. Lũ đàn bà cũng bàn xong chuyện hẹn hò đổi chác với Nghĩa rồi lẩn nhanh vào các ngã đường của thành phố.
-Nhà anh ở đâu, tiếng cô gái buôn lậu sau lưng.
-Nhà tôi bị tiếp thu rồi, tôi đi lòng vòng chờ sáng rồi ghé người bạn.
-Kiểm soát quân sự bắt anh chết.
-Tôi có giấy công tác.
-Vậy sao anh còn xin áo si-vin
-Tại tôi không thích mặc áo này, người ta không có thiện cảm cho lắm.
-Sao anh không tìm quán cóc ngồi chờ?
-Rồi lấy gì làm tiền?
-Anh không có tiền thật hả?
Vũ lại nhìn cô gái cười không buồn trả lời.
-Anh về nhà em đi, gần đây thôi. Nhà không có ai đâu mà anh ngại.
Vũ theo cô gái băng qua các ngõ hẻm tối tăm, đó là một căn nhà nhỏ cũng tối tăm không kém.
-Em tên Quyên, còn anh tên gì?
-Vũ.
Quyên loay hoay thắp đèn dầu.
-Sài Gòn bây giờ cúp điện liên miên chán quá anh Vũ ạ. Tại sao nhà anh bị tiếp thu?
-Gia đình tôi đi hết, tôi không về kịp nên kẹt lại.
Quyên vừa pha trà vừa thấp giọng
-Ông xã em cũng đi rồi, nhưng còn ở đảo.
Sài Gòn bây giờ ai cũng có một tâm trạng buồn chán, buông thả. Vũ ngồi yên lặng nhìn Quyên, dưới ánh đèn lung linh, người thiếu phụ kia đã đang mất dần giá trị con người, tất cả chỉ vì cuộc sống, vì miếng ăn. Bần cùng sinh đạo tặc.
-Quên, để em lấy cho anh cái áo sơ mi, anh đi tắm đi rồi ngủ.