Ngày này qua ngày khác… tháng này qua tháng khác… có khi Ngọc được “ giải lao “ hai, ba ngày… có khi cô được “ giải lao “ cả tuần lể… cũng là cho lành bớt các vết thương mà thôi… Rồi thì đâu cũng vào đấy… Cô tiếp tục chịu đựng… chịu đựng… Trong đầu cô… có một kế hoạch… Cô không cam tâm sống như thế suốt đời… Còn ly dị… Cô không muốn điều đó…
*
* *
Hai năm đã qua… Cái mà cô phấn đấu… đã đạt được rồi… Cái mà cô chịu đựng bấy lâu nay đã quá đủ rồi…
– Anh nè, hay tháng này anh xin nghĩ phép thường niên đi anh nhé… Em muốn đi đâu đó… cho thay đổi không khí… được không anh?
– Em muốn đi đâu?
– tuỳ anh chọn thôi… em đi đâu cũng được…
– Hay mình đi Đà lạt nhe…
– Dạ…
Rồi cái ngày nghĩ thường niên ấy cũng đến… Ngọc hồi hộp cả ngày, cô đi ra đi vào, cô đứng ngồi không yên… Cô chờ đợi buổi tối… cái buổi đi làm về… anh ấy bảo rằng đã nghĩ phép…
– Em nè, xong rồi… em đã chuẩn bị đồ đạt chưa, mai sớm mình lên đường đó…
Ngọc mừng rơn trong bụng… Cô hồi hộp… hồi hộp… 7 giờ… 8 giờ… 9 giờ… 10giờ… Bấm tắt cái TV cô nói :
– Anh nè… mình vô trong đi anh… em muốn…
– Sao?… hôm nay em…muốn hả… Ngộ à nhe…
– Dạ… nhưng…
– Nhưng cái gì?
– Anh… anh phải cho em… chủ động…
– Em… Chủ động!… OK, lý thú đó… Rồi, em là người chủ xị đó…
– Em… em muốn trói hai tay… anh lại… được không anh…
– OK luôn… trói đằng sau hay đằng trước?
-… Đằng… sau…
– OK… nè trói đi… em cưng!