– Aaaa… Anh lạy em… anh lạy em… tha cho anh… Anh chịu không nổi nửa…
– Chịu hết nổi rồi à?
– Anh… anh… hết nổi…
– Vậy bú đi… bú cho giỏi đi.
Ngọc đưa con chim vào miệng hắn… Cô nhìn hắn, nước mắt, nước mủi ràn rụa… Cô xót xa… xót xa!… Nhưng không được!… cô đã quyết rồi… Nhìn cái miệng hắn bú… bú… liếm… liếm… núp… núp con chim… phát ghét… nhiều khi hắn cố tình cắn mạnh con chim một cái… Chát!… cái tát tai nẩy lửa… Chát!… Chát!… Chát!… Hàng loạt cái tát tai không nương nể… không e dè… Chát!… Chát!… Chát!… Hắn ù cả tai… choáng cả đầu… miệng hắn toé cả máu… mặn mặn… Đáng kiếp!… Đau quá!, lần này hắn cố gắng… cố gắng thật tình… cho thoát nợ… hắn bú bú… liếm liếm… hắn núp… núp… Ngọc cho hắn bú thật mỏi miệng… thật ra, cô nào có thích thú gì… cô cố chờ… cô chờ cái miệng kia mở ra chậm dần… chậm dần… cái lưởi… khô ran, không còn chút xíu nước miếng… cái đầu kia gụt gặt… hết nổi… hết nổi… cả người hắn mềm như cọng bún… Cô đứng dậy đi vào nhà tắm… Khoan khoái quá!… Tắm xong, Ngọc trở vào, cô nhìn đồng hồ… 3 giờ sáng!… Ngọc nằm dài ra salon ngủ ngon lành… mặc kệ hắn… bị cột… nằm đó… nằm đó mà giải lao…
*
* *
Trở mình thức dậy, Ngọc ngước nhìn lên đồng hồ… 9 giờ… Cô vào bếp ăn sáng, ăn xong cô không quên làm thêm một phần cho chồng. Đem thức ăn vào phòng… cô nói :