Em biết chuyện cũng không phản ứng gì, cho mãi đến hôm tôi ăn hỏi điện cho tôi bảo muốn gặp. Ăn hỏi xong tôi vứt hết mọi việc đi gặp em. Chúng tôi vào nhà nghỉ nói chuyện (không xảy ra việc gì quá giới hạn). Em nói yêu tôi rất nhiều, yêu từ lần đầu tiên gặp nhưng không dám nói. Em với tôi đều biết dù chúng tôi có yêu nhau cũng không bao giờ có thể đến được vì quá khứ chơi bời trác táng của tôi, trong khi em là con nhà gia giáo, học hành đàng hoàng, bố mẹ kỳ vọng vào em rất nhiều, em không thể không nghe lời bố mẹ. Bố mẹ biết em nói chuyện với tôi đã phản ứng rất kịch liệt rồi. Hôm đó tôi gặp em mà chỉ nhìn em khóc, tôi cũng khóc rất nhiều. Nhìn gương mặt gầy đi trông thấy của em tôi xót xa vô cùng.
Chuyện gì đến cũng đến, đúng ngày cưới tôi là lúc em về quê ôn thi. Tôi mời em đi đám cưới nhưng em không đi, tôi buồn lắm. Hôm đấy là hôm tiếp khách, tôi uống rất nhiều, định say rồi đi ngủ, sáng mai 8h còn đi đón dâu. Nhưng cứ nhắm mắt hình ảnh em lại hiện ra, tôi tự dặn lòng không được làm phiền em nhưng lại cầm máy gọi cho em. Em bắt máy giọng lạc đi, tôi biết em đã khóc rất nhiều. Lúc đó tôi như con thiêu thân lao vào đêm tối ra gặp em dù đã là 12h đêm. Tôi đứng đợi mãi 2 tiếng em không ra, trời còn mưa thâm gió bấc. Em nói tôi về đi, tôi không về, cứ đứng đó, cuối cùng em cũng chịu ra gặp. Mắt em sưng lên, chắc đã khóc rất nhiều. Tôi ôm em, cảm nhận em đã gầy đi rất nhiều, thấy mình có lỗi vô cùng. Em với tôi nói chuyện mãi đến 5h sáng mới về. Hai ngày sau tôi không liên lạc với em nữa.