Cho đến một đêm tôi vẫn đi rước dì như thường nhật, về nhà thường dì Linh chưa rót ly sữa tươi, mang ít bánh ngọt ăn để nó tiếp tục “gạo bài” nốt. Nhưng chờ hoài chẳng thấy, bụng cồn cào đòi hỏi, thì hóa ra dì đang tắm.
Nước vòi sen phun xả trên cơ thể ngà ngọc, tôi nhìn chiếc lưng của dì Thùy Linh xoay ra ngoài phô bày cặp đùi trắng như hoa bưởi nhun nhúc thịt, ba vòng thon thả đẹp không thể tả, tôi như ngây dại đứng ngắm đến bất động, chết trân một chỗ. Dì xoa xà phòng, kỳ cọ, rồi cầm vòi hoa sen rưới lên khắp châu thân, làm tan những bọt bong bóng xà phòng cỏn con cuồn cuộn trôi trên thân thể, rơi từng mảng xuống nền nhà chen nhau vào lỗ thoát dưới sàn bằng gạch men ướt sũng.
Tôi đã rón rén bước lại sát gần cửa nhà tắm, trước tiên đập vào mắt là bộ quần áo đồng phục của bệnh viện, chiếc nịch ngực màu đen to cỡ size B, tạo cảm giác đầy huyền bí, tôi muốn khám phá muốn chinh phục của thanh niên trưởng thành đầy nhựa sống. Đống quần áo dơ vứt ngổn ngang ngay cửa buồng tắm là tang chứng dì Linh trần như nhộng. Dì trang điểm chứ không làm đỏm, thoa lớp phấn nhạt son hồng đơn sơ còn hiển hiện trên khuôn mặt chưa rửa sạch, mái tóc ngắn gọn phủ xuống hai bờ vai thanh tân.
Qua khung cửa kính mờ của nhà tắm kéo lại chưa kín, đèn sáng từ trần tỏa xuống. Tim tôi đập chộn rộn khi ánh mắt theo dõi mải mê: cặp vú to lớn của dì, gây kích thích mạnh đang nhún nhảy theo tiếng tí tách của dòng nước ấm phún phún tóe xuống thân thể lòn qua kẻ háng dì. Bất chợt dì Linh mở mắt quay lại, phát giác có người đứng tần ngần sát bên, tay như chụp hạ bộ che lại. Tôi luống cuống như thiếu hơi thở nhưng thu hết can đảm đưa bàn tay mình chạm vào bộ ngực đồ sộ khêu gợi của dì với hai núm vú to như hạt nhãn trước ngực. Tôi không ngờ mình đẩy lùi sự nhút nhát cách nhanh như thế:
– Lạ lùng làm sao!, không phản ứng theo bản năng, mà dì Linh vẫn đứng yên như tên Từ Hải thất trận qui hàng trước nàng Hoạn Thư hắc ám ghen tương, đang mắng nhiếc!.