Người dượng hưởng ứng tiếng gào rên sướng khoái, như ếch cái réo gọi cơn mưa, tiếng rên trở nên thảm thương; đồng loạt đỡ hai chân nàng xuống giường…………………………….
Bắt đầu câu Truyện Cuộc Tình Không Dấu Kết..Con nứng lắm
Phần 1: Rủng Rỉnh Tình Ta
Hằng đêm Tuấn phải đi bộ đến bệnh viện rước dì Thùy Linh tan nhiệm sở về nhà. Khu cư xá của bệnh viện, cách đó hơn 500 mét nhưng phải qua con lộ rợp bóng cây, tàng cao to lớn phủ che bầu trời, thiếu ánh sáng sợ kẻ gian phá phách, trêu chọc, bắt cóc hãm hiếp. Vì thế ban đêm cần phải có người Nam đồng hành cho yên tâm. Dì Linh là Y tá quốc gia, thuê chung cư của chánh phủ giá rẻ, thuộc Bộ Y tế xây cất cho công nhân viên chức gần bệnh viện.
Dì Thùy- Linh là kế mẫu của tôi, trong khi ba đang làm xa nhà, chỉ có hai dì cháu nói chuyện thân thương như Mẹ với con. Ba tôi – Trần Bá Thảo dược sỹ đang trông coi hiệu thuốc Tây tư nhân ở khu nội Thành phố Sydney, là người tỵ nạn mới tạm cư; cuộc sống gia đình chúng tôi chưa ổn định, ba tôi phải học lại định cấp bằng dược sư, cấp liên bang mới xin chân bán thuốc, chủ hiệu thuốc tư cho ở căn phòng trên lầu, và thường di chuyển bằng xe hỏa, phương tiện công cộng đi làm cuối tuần mới về một lần. Tuy lương tiền cao, vật chất dễ kiếm ở xứ văn minh, nhưng bên cạnh ông cần người đàn bà chăm sóc nhà cửa và thằng con trai đang theo bậc trung học. Còn dì Thùy Linh cần người đàn ông để nương tựa vì thân phận “liễu yếu đào tơ”, nệm ấm chăn êm trên xứ lạ quê người. Hai người vốn có căn bản học thức gặp nhau phục vụ ở bệnh xá bên đảo tỵ nạn Pulao Bidong, ghép form để định cư vào Úc theo diện nghề nghiệp Y dược. Họ như đôi phượng hoàng đồng gãy cánh. Một đàng vợ và con gái, cùng họ hàng bên Ngoại vượt biên trước mất tích, biền biệt không tin tức, trong khi ba tôi còn trong cảnh cải tạo thâm sơn cùng cốc tận miền Bắc giá rét, không định ngày về, may mà tôi- là thằng Tuấn lại được bên Nội gửi đi chuyến tàu khác trước, không cũng hóa ra ma, tuyệt tự cả họ Trần.