Gian phòng ngủ tạm trên lầu được kê thêm giường single cho Trang, bàn học có sẵn với ghế, cách nhau tấm ngăn auvent, tủ áo quần âm vào tường quá gọn, khi học bài hay thức khuya chỉ cần bật đèn tròn ở bàn, không phiền hà người bên cạnh. Ngày nào dượng cháu cũng tự ăn ở các tiệm take away trong khu phố thương mãi, không ai lo cho ai, vì cả hai giờ giấc hoàn toàn khác biệt. Ông Bá Thảo muốn đi shop giờ nào cũng được, sinh viên như Trang phải chờ hết tiết học. Uống nếu cần mua thêm lon Coca hay chai nước suối (spring water) dự bị đêm khát giải lao.
Từ khi về tá túc trên lầu hiệu thuốc Tây, Trang sử dụng Laptop của dượng làm bài, vì chưa đủ tiền mua cái khác. Trọ chung cả hơn 8 tháng gần hết niên học đầu, cứ tối tối dượng Thảo cập nhật các loại thuốc bán ra, nhập vào file computer thương vụ cho chủ xong, đọc sách báo hay xem các catalogue loại thuốc mới quảng cáo gửi đến mở mang thêm kiến thức, hoặc dượng ngủ sớm. Trang cảm thấy lòng mến thương dượng Thảo vô vàn trỗi dậy.
Nàng nhìn thấy dượng của mình bận rộn cũng chẳng dám phiền hà, phần bài vở mới, dồn dập rán “nhai ngốn” tiêu hóa một mình. Nhưng hôm nay bí thật, gặp loại thuốc có tánh chất dược lý nàng ghi nhầm, nên bước sang hỏi dượng. Dượng tìm trong Document in ra trang giấy một thuốc tương tự có cùng tánh chất trị liệu, chỉ khác hãng dược phẩm bào chế, dò thấy trùng tên thuốc, lòng Trang mừng thầm, yên tâm hơn người dượng học trước giờ sẵn sàng chỉ bảo. Dượng còn ôn tồn giải thích phải nhớ tên thuốc, trị liệu, đừng quan tâm phẩm chất, bác sỹ ra toa ít khi sai, mỗi thao tác dượng nắm tay mở các trang Website cho nàng học, chỉ những công thức từng Công ty dược pha chế từ các trang Web khác nhau. Bàn tay dương tính chạm, úp trọn vào tay nàng, ngón trỏ nhấn nhịp làm lâng lâng sung sướng, như cứ thôi thúc hoài, rỗi cũng trôi qua đi.