Dì Thùy Linh ôm chặt tôi vào lòng đầy thỏa mãn:
– Không có gì, dì mới cảm ơn con. Nói xong dì cuối xuống hôn tôi cách thiết tha.
* * *
Mặc dù bị hao phí số nhiệt lượng nhưng sức trai sớm hồi phục, nhất là dục vọng ham sắc hoàn toàn chưa vơi. Tôi đứng dậy ngoạm lấy đầu vú dì Linh, tay ranh mãnh chụp xuống vùng tam giác, từ xưa nay chưa hề biết da thịt “vùng cấm địa” nhạy cảm của Nữ giới ra sao?.
Dì Linh đứng dậy, đi về chiếc giường nói to:
– Tuấn đã nhìn thấy “chỗ kín” của phụ nữ chưa nào?
Tôi vừa ngập ngừng lắc đầu, thế là dì ra lệnh:
– Vậy quì dưới chân dì đi.
Thật mệnh lệnh bất ngờ, tôi run sợ lúc ấy hình như mất hết lý trí, cơ thể tôi nóng rang, muốn nổ tung. Trước mắt tôi giữa háng của dì Linh không phải chỉ hình tam giác màu đen, nổi cộm đám chân lông đen đậm rộng hơn hai ngón tay, khi sát gần mà còn cái gì là lạ dài nhằng như khoảng giữa hai ngón nhập lại. Nhúm chân lông đen kịt nằm trên dãy múi thịt trắng hế mịn màng phơi bày càng hấp dẫn, gợi dục.
– Thật thích thú, thật lạ mắt trong đời ?
Tôi đưa tay mò mẫn, xoa nắn lên hai bờ mu cảm nhận nhột vì cộng chân lông lồn va chạm xúc giác tay tôi, như réo gọi cơn dâm về. Tôi ngỡ ngàng chẳng lẽ “chỗ kín” chỉ có vậy thôi sao?!. Quả tôi không ngờ chỗ thâm sâu mới đưa “quân tử” chồn chân nơi chiến trường. Tôi nhớ trong văn chương lớp 11, nữ tác giả Hồ Xuân Hương cao rao mô tả câu dâm tình:”Vĩ nhân cũng từ chỗ ấy mà ra…”?, tôi đâm phân vân vì kích cỡ nữa…