Tôi nhìn thấy người ta bên nhau hạnh phúc cũng thèm được như vậy, thèm cảm giác được yêu thương, trân trọng, thèm một mái ấm gia đình, nhưng cũng rất khó với tôi. Mấy đứa bạn chỉ hơi cảm cúm chồng đã lăng xăng hỏi han, mua thuốc rồi. Nhiều lúc buồn chán quá, tôi nói: “Nếu mai mốt em có chết anh không cần làm đám ma cho em đâu, mua cho em cái chiếu cuốn lại chôn đại chỗ nào đó cũng được. Sống mà không coi em ra gì, chết làm rềnh rang làm chi cho mệt”.
Ngày lễ Tết tôi cũng thui thủi một mình, có lúc nói chuyện với con, nhưng con còn nhỏ có biết gì đâu, chỉ biết ê a vài tiếng thôi, nhưng đối với tôi đó cũng là hạnh phúc lớn lao rồi. Nhiều khi chăm con một mình vất vả, lúc con bệnh thấy bế tắc tôi muốn về quê với cha mẹ, nhưng rồi về thì con tôi lớn lên lại khổ giống tuổi thơ của tôi sao? Nếu biết chắc con mình sẽ có người chăm sóc lo lắng, tôi nhắm mắt cũng yên lòng rồi. Đó là những lúc buồn, tôi hay nghĩ như vậy thôi chứ suy cho cùng mình vẫn còn có con là động lực, cố gắng phải không các bạn?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)