VN88 VN88

Tâm sự cuộc đời tôi là chuỗi ngày buồn

Giờ không đi làm, không có tiền nên có cái gì tôi ăn cái đó, có khi cả tuần tôi không đi chợ, chi phí mọi thứ trong nhà đều anh lo hết. Tôi muốn đi làm nhưng con còn nhỏ quá, với lại anh cũng không muốn cho tôi đi làm. Cả 2 năm nay tôi chả mua sắm gì cho mình, quần áo toàn xin nhỏ em để mặc, giày dép tôi chưa bao giờ một lúc có 2 đôi để thay đổi, rách đôi này mới mua đôi kia. Từ ngày sống với anh, đi gặp bạn bè, cà phê hay nhà hàng đối với tôi là xa xỉ.

Không biết anh có thương tôi không mà mỗi khi tôi bệnh anh không hỏi han gì. Tôi rất sợ bị bệnh vì không có ai hỏi han hay chăm sóc những lúc đó cả. Con tôi bệnh, đêm chỉ biết ôm con và khóc một mình, anh cũng không quan tâm vì tối anh đâu có ở với mẹ con tôi đâu. Hôm trước tôi bị vỡ kế hoạch và có thai, tôi nói anh đưa đi khám, anh nói “Sao không ra tiệm thuốc mua thuốc uống phá thai”. Tôi nghe câu nói đó mà tủi thân, hai hàng nước mắt cứ trào ra.

Sao người ta sinh ra trên đời này dù ít dù nhiều cũng được trân trọng, còn tôi thì…, thậm chí lúc tôi sinh con anh cũng không vào bệnh viện thăm. Mới sinh mà mẹ con tôi phải nằm ngoài hành lang của bệnh viện, không có ai chăm sóc. Sinh nhật tôi anh không nhớ, tôi có nhắc cũng không được một lời chúc. Sinh nhật anh tôi mua đồ về nấu, đi mượn tiền tổ chức cho anh (vì tôi có đi làm đâu mà có tiền).

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.