Tôi gặp anh, không biết có phải là hạnh phúc đã mỉm cười không. Anh là người đàn ông thành đạt, lớn tuổi, anh nói đã có vợ nhưng ly hôn rồi, giờ sống với con. Tôi vì khổ quá, với lại có người đàn ông thương yêu, lo lắng nên cũng chấp nhận. Hình như tôi nhận ra một điều là những gì tốt đẹp và hạnh phúc trọn vẹn không bao giờ đến với mình.
Tâm sự cuộc đời tôi là chuỗi ngày buồn
Tôi không đẹp, chỉ hơi xinh nhưng hiền và có đôi mắt buồn, nhiều người nói nhìn tôi cứ thấy tội tội. Chúng tôi quen nhau một thời gian, anh mua nhà cho tôi ở, nói là mua nhà nhưng tôi chẳng được đứng tên. Tôi kết thúc những tháng ngày đi ở nhà trọ. Anh có điều kiện, tính tốt nhưng gia trưởng và tiền bạc của anh có bao nhiêu tôi cũng không bao giờ được biết. Tới lúc tôi có thai mới biết anh vẫn đang sống với vợ và 2 con trai trong ngôi biệt thự đầy đủ tiện nghi không thiếu thứ gì. Căn nhà anh mua cho tôi ở nho nhỏ nhưng tôi trân trọng lắm vì có đi làm chắt chiu cả đời chưa chắc đã mua được.
Khi tôi biết anh còn sống với vợ là lúc tôi có thai con trai được 4 tháng, tôi đã bỏ ra đi nhưng anh điên đảo tìm và năn nỉ tôi về. Tôi thương cho thân mình, thương đứa con rồi nó sẽ lang thang khi ra đời mà không có cha nên lại quay về và sống tới bây giờ. Tôi biết thân phận mình nên không đòi hỏi gì ở anh cả.