Thằng Thanh đã biết ghen từ lúc ấy. Chị nó tuy xấu, nhưng tốt nết, có người đến dạm hỏi âu cũng là một điều sớm muộn. Cu-nhỏ không muốn xa chị nó, nó không muốn vòng tay đàn ông nào ôm ấp thân thể chị, càng không muốn ai làm tình với chị. Chỉ nghĩ đến phút giây đó, khi người đàn ông khác dùng dương vật đâm vào hạ mình chị, cu-nhỏ đã lồng lộn tâm cang. Nó biết đau buồn cũng từ dạo chị nó chấp nhận lấy người đàn ông già hơn 10 tuổi. Thằng Thanh mất ngủ, biếng ăn, và lười hoạt động. Nó trở nên tiều tụy chờ đợi ngày chị nó lên xe hoa.
Trước ngày đám cưới một hôm, cu-nhỏ nhốt mình trong phòng vắng, không cơm không nước. Đêm về nó khóc thầm lặng lẽ rồi thiếp đi mệt mõi. Một bàn tay ấm áp vuốt lên đầu nó, làm tỉnh đi cơn mê. “Chị! Chị, có phải là chị không, chị đừng bỏ em đi nghen chị”. Thằng Thanh thốt lên trong mơ. Không, đây không phải là giấc chiêm bao. Chị Trâm của nó đang ghì chặt đầu nó trong lòng chị, mơn trớn mái tóc nó. Trong bóng tối, chị nhẹ nhàng tự nhiên cởi hàng cúc áo ở ngực ra, và đưa tay vuốt lên má nó như mời gọi. Thằng Thanh ngỡ mình trong giấc mơ vùi đầu vào ngực chị hun hít. Mùi da thịt quen thuộc, nhiệt độ ấm áp, và sự mềm mại của bầu vú làm nó khao khát, suồng sã. Trong vô thức, nó há miệng ngậm lên đầu vú chị như cái thuở còn được bồng bế, bao thèm thuồng bấy lâu nay đổ ập về hòa vào máu, thằng Thanh chợt bùng dậy, tỉnh táo hơn bao giờ hết, đè ngửa chị ra giường ham hố tay miệng khắp bầu ngực căn đầy của chị. Nó như đã quên hết lễ-nghĩa-chi-đạo, vai vế không tồn tại, duy chỉ khát dục bốc cháy trong lòng. Dương vật phồng to như chọc khỏi lớp quần mỏng. Người ngợm cứng đờ, run rẩy …