Hơn ba năm qua, thằng Thanh vẫn mặc cảm kích thước mình. Nó vẫn một thằng cô đơn lặng lẻ, chị nó vẫn ế, cái xấu của chị một ngày một tỏ. Nhiều lúc nó muốn an ủi sự trống vắng của chị nó lắm, vì chỉ có nó mới hiểu sự đòi hỏi không được ai đáp ứng của chị vào những ngày cuối tháng, nhưng không biết phải mở miệng làm sao.
“Đi đêm có ngày gặp ma”, lần đó cu-nhỏ sơ ý bỏ lại “tan chứng” ở hiện trường. Chị nó bất ngờ trở về phòng, phát hiện quần lót bị vò xéo, dưới đáy quần một bệt loang lỗ của tinh khí. Thằng Thanh kịp trở về phòng mình trước khi bị bắt tại trận nó đang hành lạc với quần lót chị, nó chết điếng vì lo sợ.
Chị nhặc chiếc quần lót lên. Linh tính đã báo cho chị biết điều gì đã xảy ra trên chiếc quần lót của mình. Thằng em đáng thương quả thực có chút đòi hỏi ở sinh lý mà chị đã nghi ngờ từ lâu. Không chút giận hờn, chị đối mặt với thằng Thanh bằng tình thương, sự thông cảm, hiểu biết của một người chị. Cu-nhỏ bỗng thấy mình nhỏ nhoi dưới tấm lòng độ lượng của chị, từ dạo ấy nó càng thấy chị đẹp hơn – một vẻ đẹp của tâm hồn.
Thằng Thanh không kềm chế mình thương thầm chị nó từ sau vụ ấy, dù nó biết đây là điều luân loạn cấm đoán. Nó cố tình dấu ngoài mặt nhưng con tim nó cứ rạo rực, hoang tưởng mãi về chị. Nó bắt đầu biết lo lắng cho chị từ dạo nó vừa tròn đôi mươi. Chị nó quá rõ ràng tình cảm của nó đối với chị nhưng không hề nói ra cho ai cả, có lẽ sự đồng cảm cùng nỗi cô đơn đã giúp chị thiện cảm với đứa em mình hơn. Nhiều lúc chị gần như bị thuyết phục cam lòng luân loạn với thằng em, nhưng chị đã gượng lại được. Lối giáo dục đạo đức trong gia đình đã kịp thời cứu chị trong những lúc yếu lòng. Trời ơi, đâu là tình thương chị-em, tình yêu trai-gái hai chuyện đã lẫn lộn, đôi lần chị thốt lên trong lòng khổ sở! …