Lúc rày, cu-nhỏ ráo riết thủ dâm, mong rằng tập luyện sẽ giúp dương vật to ra, nhưng hình như vô vọng. Càng buồn hơn, nó hay tìm lên nóc nhà nằm ngủ, để quên lãng hết tự ti và xa lánh mọi người.
Dạo đó, cu-nhỏ phát giác ra một chuyện an ủi nỗi cô đơn, từ kẽ hở xuyên qua mái ngói, cu-nhỏ tìm thấy phòng Trâm, và ngày nào nó cũng lên đó rình. “Trời không phụ được kẻ hảo tâm”, lần đó cu-nhỏ đích mắt thấy Trâm thay đồ, chỉ nhìn quần áo lót chị mặc trên người, ngày đó cu-nhỏ thủ dâm hết bốn lần.
Sau lần đó, cu-nhỏ hoang tưởng tới hình bóng của chị, mong một lần trông thấy chị trần truồng, nhưng cơ hội dường như chưa gõ cửa sự tò mò của nó.
Thỉng thoảng cu-nhỏ táo bạo đem hình ảnh lõa lồ của chị mình dùng thủ dâm riêng rẻ. Một ước mơ thực thi hành vi luân loạn với người chị đôi lần dệt ra trong tư tưởng, làm cho cu-nhỏ thỏa mãn lòng tự ti, mặc cảm, sự thiếu thốn tình yêu. Từ dạo đó, cu-nhỏ hay tìm đến phòng chị. Những vật dụng trong phòng cu-nhỏ đều sờ tới, một cảm giác gần gũi, cái hơi hướm của đàn bà đủ làm cho cu-nhỏ lâng lâng, đền bu cho khiếm khuyết cơ thể.
Quần áo của chị là vật gây xáo trộn tâm tư của cu-nhỏ nhứt. Những cái áo ngực đủ màu, đủ loại: seamless, miracle, ren, tua, hoặc đăng ten nhìn xuyên qua luôn làm cu-nhỏ chất ngất, rạo rực; các loại quần lót kiểu cọ của chị: bikini, thong, sleep wear, garter belt v.v… đều là những vật thủ dâm tuyệt vời. Hơn nữa, quần áo chị đã giúp nó thoát ly bộ da đàn ông phủ trên người nó thực đáng ghét, thằng Thanh thích mặc áo quần của đàn bà là vì vậy! Qua lớp vải mỏng nơi đáy quần lót ôm sát vào cu nó, thằng Thanh dường như thấy mình hoàn hảo hơn trong thế giới khác hẳn.