Tuy ngoài miệng tôi nói như vậy nhưng trong lòng tôi cũng hơi ghen một chút … vì hồi đó khi mới giải phóng cán bộ và vộ đội miền bác vào ăn mặc rất nghèo, chân mang dép râu, nón tai bè, quần xanh lá cây dạm, áo xanh dạm … Sang trọng lắm thì được một cái áo trắng bạc màu cho nên người ta thường hay ví von:
Trai Sài Gòn như chim Phượng Hoàng
Gái Sài Gòn như cành dương liễu.
Trai Hà Nội như khi Trường Sơn
Gái Hà Nội như củ khoai môn.
Chim Phượng Hoàng đậu cành Dương Liễu
Khi Trường Sơn ôm củ Khoai Môn.
Vài ngày sau Hào gặp tôi buồn bã giận dữ nói:
– Cái con Trâm đó thật là láo lếu, dám nói với em là không xứng với đáng với cô ta, cô ta không bao giờ yêu con cán bộ. Thật là phản động.
Tôi cười thầm trong bụng …. Hào lại tiếp
– Thế nào em cũng phải cua Trâm cho anh coi.
Sau hơn 2, 3 tháng bình thường không có gì đặc biệt. Một hôm khi đến nhà Bác Hy đưa bác đi làm. Tôi thấy mẹ Trâm và Trâm có mặt ở nhà Bác Hy. Trâm thì khóc lóc còn mẹ Trâm thì giận dữ to nhỏ gì đó. Tôi biết điều không dám tò mò nên ra nhà xe lau xe … Đến tối khi về Hào chận tôi trước khi tôi lên xe Honda 50 về (Sau này khi thân với anh em Hào, Hào và Hưng thường hay lấy xăng cho tôi để tôi chợ họ đi chơi bằng xe Honda)
– Mấy tháng nữa em làm đám cưới với Trâm.
Tôi ngạc nhiên và gác xe lên để hỏi cho rõ.
– Sao em hay vậy? Kể anh nghe coi chuyện gì vậy?
Hào hãnh diện kể cho tôi nghe …