———-o0o———-
Từ hôm đó trở đi , con Lan không còn ghé nhà tôi mời tôi mua đậu phọng nữa. Tôi thì lại nhớ nó kinh khủng. Cứ nghỉ đến con Lan và cái hôm nọ là thằng nhỏ của tôi cưng cứng lên rồi. Tôi chơi gái cũng nhiều, nhưng qủa thật chưa từng chơi sướng như hôm hiếp con nhỏ Lan.
Ba tháng sau, nghe tin con Lan đã lấy chồng. Được biết má nó gả bán cho thằng Tâm đạp xích lô để có 4 cây vàng làm vốn. Tôi bỗng thấy hơi tức tức trong lòng.
Tôi hỏi người ta thì biết là nó không còn bán đậu phọng nữa mà bán rau cải bên chợ Bàn Cờ. Một hôm tôi mạnh dạn đi qua bên chợ, với mục đích là tìm con Lan. Khi bước tới xạp bán rau cải của nó , chút xíu nữa là tôi không nhận ra nó. Một con mắt nó bị bầm tím chỉ mở được ti hí thôi. Trên trán thì sưng u một cục.
Nó thấy tôi thì ngước lên nhìn rồi cuối đầu xuống tiếp tục xếp rau. Tôi lên tiếng hỏi;
– Em Lan à, sao ra nông nỗi này vậy em?
Nó không trả lời mà hỏi lại tôi;
– Anh Khoa anh khoẻ không?
– Ờ anh khoẻ lắm, còn em?
Tôi thấy con Lan không còn ngượng như hôm nào nữa, nên đi thẳng vào phía trong xạp.
– Nghe nói em lấy chồng, sao không mời anh vậy?
– Ừ em có chồng rồi, còn anh thì sao?
– Anh không lấy vợ đâu. Còn sao em ra như thế này?
– Chồng em đánh em đó, ảnh đánh em hoài như cơm bữa vậy.
– Trời đất, sao không đi thưa cho nó ở tù cho rồi.
Tôi trò chuyện với con Lan một lúc thì có người đến mua rau. Tôi cũng mua một bó rau rồi hẹn với nó là sau phiên chợ đến nhà tôi tâm sự tiếp. Nó bằng lòng.