-Tối nay Khánh ở lại với Linh nhé !!! – Ánh mắt Linh nhìn thẳng vào Khánh như cầu xin khiến Khánh chẳng thể nào mà từ chối được, nó bèn cất giọng: -Ừ, lúc nào Linh cần, Khánh cũng sẽ bên cạnh Linh mà. -Thật nhé ??? -Thật mà chẳng nhẽ đùa, Linh mệt như thế này, Khánh phải ở cạnh trông nom cho Linh nữa, lỡ Linh lại ngất như vừa nãy thì Khánh biết phải làm sao ! -Đồ ngốc, nhớ nhé ,hihi ! -Biết rồi,khổ lắm,nói mãi ! -Nhưng mà không được làm gì người ta đâu đấy nhé ! -Chưa gì đã cầm đèn chạy trước ô tô, người ta biết rồi ! -Nhớ đấy, hihi!…Linh đã bình thường trở lại mặc dù biết chắc rằng cú sốc đêm hôm trước vẫn đang hiện hữu trong Linh.Nhưng dễ dàng nhận ra rằng chỉ có Khánh mới có thể là chỗ dựa tinh thần tốt nhất khiến Linh có thể bình tĩnh được trở lại. Còn Khánh, nó vẫn rất băn khoăn và lo lắng cho Linh, nó rất muốn biết chuyện gì xảy ra với người nó yêu nhưng nó sợ nếu hỏi lần nữa sẽ lại khiến Linh bị tổn thương. Vì vậy, nó cố làm vẻ bình thường và làm trò khiến Linh cười…vì nó biết rằng, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Linh là nó có thể quên hết mọi chuyện. Với nó, Linh giờ đây như một nửa của nó,Linh buồn nó cũng không vui, và nếu như nó làm được người mình yêu cảm thấy vui vẻ thì nó cũng đủ hạnh phúc lắm rồi !!! Còn một tuần nữa là Tết, nhà nhà đều rộn rịp đi sắm sửa chuẩn bị đón năm mới.Cứ đi qua khu vực trung tâm thành phố, những chậu hoa cây cảnh bầy la liệt khắp các vỉa hè. Đi đến đâu cũng thấy nườm nượp người, mặc dù thời tiết rất lạnh..Hiển nhiên một điều, Tết luôn là ngày lễ thiêng liêng và ý nghĩa nhất trong văn hoá Á- Đông và nhất là đối với người Việt… Khánh năm nay được bà dì nhờ trông cửa hàng tạp hoá, nó nhận lời ngay vì nó cũng muốn kiếm chút tiền để tiêu Tết. Tuy có hơi mệt chút nhưng nó lại cảm thấy rất vui vì đây là lần đầu tiên nó được làm một công việc cho ra hồn…Ngày nào Linh cũng đến phụ giúp Khánh bán hàng, cảm giác được cùng người yêu làm việc khiến nó vui lắm…Còn Oanh, từ đêm hôm đó, nó vẫn đi học bình thường nhưng nó đã tách biệt ra khỏi nhóm 3 đứa.Nó chẳng liên lạc và cũng chẳng thèm nhìn 2 đứa Linh và Khánh, ánh mắt của nó nhìn mọi thứ đều vô hồn,tưởng chừng như chẳng đếm xỉa gì xung quanh mặc dù đôi mắt đó vẫn rất long lanh và trong trẻo.Cũng chính vì ánh mắt đó nên thằng Khánh cũng không dám cất lời hỏi han gì cả…Nó nhớ đến chuyện của Linh lần trước, nó đoán chắc rằng đã có chuyện gì đó xảy ra giữa 2 người con gái kia…Nhưng vì không muốn gợi lại chuyện cũ với Linh, nó chỉ dám hỏi dò: ” Cái Oanh dạo này sao thế nhỉ: ” còn Linh thì đáp lại :” Linh cũng chẳng biết nữa, kệ nó đi”…Ngày 27Nằm nhoài trên giường, Khánh ngửa mặt lên và nhìn vào chiếc đèn sáng rực đang rọi vào mắt.Nó thấy chói và mờ dần, một vùng mờ ảo hư vô giống như tâm trạng nó lúc này.Nó nghĩ về Linh và Oanh.Càng nghĩ càng khiến nó rơi vào bế tắc.Hay là hai đứa cãi nhau,không chơi với nhau nữa? Tại sao đêm đó Linh lại khóc?Tại sao cái Oanh lại lờ cả mình đi thế nhỉ?…Nó thở mạnh một hơi,mắt nhắm lại nhưng nó vẫn thấy thứ ánh sáng chói loà lúc nãy hiện lên một lúc rồi biến mất…Nó ngửi thấy mùi thơm của con gái cứ quấn quýt lấy nó từ nãy giờ…Nó đang ở trong phòng của Linh, một căn phòng xinh xắn và ngăn nắp. Nó nghe thấy tiếng nước chảy lách tách từ trong phòng tắm thật êm tai, và người con gái trong đó chẳng ai khác ngoài Linh. Thằng Khánh hít thở thật sâu, nó lấy lai tinh thần để trở về với thực tại là đêm nay nó sẽ ở cùng với Linh. Cũng do Tết nhất, người nhà thằng Khánh từ quê lên thăm rồi tá túc vài hôm nên viện cớ đó nó xin phép bố mẹ ra nhà bạn ngủ.Đã lâu rồi nó không làm chuyện đó với Linh, kể từ cái lần nó bắt gặp Linh khóc đến giờ.Nó cảm thấy rất hưng phấn, trong người bắt đầu nóng ran, kèm theo một chút hồi hộp, còn thằng em thì đã dựng đứng từ lúc nào…Cạch Cạch…Linh đẩy cửa bước vào phòng, trên người khoác một chiếc khăn tắm , mái tóc dài vuốt ngược ra đằng sau…từng giọt nước trên tóc vẫn chảy tí tách xuống vai. -Tắm gì mà cả tiếng đồng hồ thế hả,định ngủ luôn trong đó hả ? – Thằng Khánh nói: -Con gái tắm phải lâu chứ, người ta sạch sẽ chứ bộ ! -Có khi cháy nhà cũng chẳng biết ấy chứ. -Này Khánh không phải thế đâu, kệ Linh! Sướng chưa? Ngồi đợi có thích không , hìhì ! -Thích cái con khỉ, lâu tí nữa là người ta đi ngủ rồi. -Haha, thế mà không ngủ luôn đi. -Còn lâu, đừng có mơ – Nói dứt lời, nó vội kéo Linh vào người, một tay choàng giữ chặt lấy Linh, còn tay kia thì cù dúi dụi khiến Linh cười sằng sặc mà không thể chống cự được: -Chết này, chết này,sướng chưa, lần sau còn thế nữa không? -Haha, buồn qá, bỏ ra, buồn, haaaa, buồn quá Khánh ơi, không chịu được nữa rồi! -Xin lỗi mau ! -Ừ thì…xin lỗi..haaa bỏ ra,bỏ ra… Thằng Khánh vừa buông ra thì Linh chộp lấy cái gối nện vào nó tới tấp: -Chừa này, chết này,cái tội dám trêu chị à ! Thằng Khánh cũng không vừa, nó dựt lấy gối rồi đánh lại Linh, hai đứa cứ vừa đuổi đánh nhau chạy khắp phòng…Hai đứa thật vui vẻ, đã cười rất nhiều- Tiếng cười sáng khoái sau nhiều ngày không thể thoát ra được…Đuổi nhau suốt cũng mệt, Linh đẩy Khánh xuống giường năm đè lên Khánh, hai đứa thở hổn hển: -Ứ đánh nhau với Khánh nữa, mệt quá, người ta tha cho lần này đấy. -Này thích thì tiếp nha, đây chưa sợ đâu nha… -Thôi đi, năm im đấy cho người ta tựa, Linh mệt lắm rồi. Nô đùa từ bấy giờ, Khánh mới để ý chiếc khăn tắm của Linh đã tuột ra khỏi người, bây giờ Linh đang không một mảnh vải trên người. Với tư thế Linh nằm tựa vào ngực Khánh, thằng Khánh liếc mắt nhìn vào cơ thể của Linh…bấy lâu nó chỉ để ý phía đằng trước của Linh, bây giờ nó mới thực sự được ngắm nhìn cơ thể từ phía sau của Linh. Cái lưng trắng mịn không tì vết cong xuống rồi lại thấy phần mông nhô lên , thoát lên sự quyến rũ của cơ thể một người con gái. Cặp mông căng tròn khiến thằng Khánh nhìn không rời mắt, nó nuốt nước bọt cái ực…Nó rướn tay xoa nhẹ lên vùng mông, cảm giác mịn màng và trơn tuột, lại còn mềm mềm làm thằng Khánh thấy thích thích. Nó xoa một cách từ từ, đều đều, có lúc lại bóp nhẹ một cái, lúc thì lại đưa móng tay rê khẽ trên da thịt làm Linh nổi hết da gà. Linh đưa mắt nhìn Khánh, và bỗng rướn người lên bất ngờ đặt lên môi Khánh một nụ hôn.Có vẻ như Linh rất chủ động, chiếc lưỡi không còn rụt rè như trước mà đẩy thằng vào bên trong và nút lấy chiếc lưỡi kia, hơi thở dồn dập. Lúc này Linh đã đè hẳn lên người Khánh mà hôn,ngực đè lên ngực Khánh.Còn thằng Khánh thì hai tay vẫn đang xoa bóp cặp mông mềm mại của Linh không dừng, một tay bắt đầu di chuyển sâu xuống và chạm vào vùng kín, ngón giữa cứ từ từ day lên day xuống chà sát vào phía môi âm hộ. Linh được kích thích, cảm giác mơn man và tê tái, lúc đang hôn Khánh và phải dừng lại thở dốc để đón nhận lấy khoái cảm. Thằng Khánh vẫn chưa dừng ở đó, nó đưa ngón tay vào sâu bên trong âm đạo, cứ thế một tay thì xoa bóp phần mông, một tay thì kích thích vùng âm đạo của Linh làm cô sướng đến tột cùng. Linh ngừng hôn và gục vào vai Khánh thở hổn hển. Khánh cảm nhận được nước nhờn chảy ra thật nhiều, có vẻ như Linh hôm nay cũng rất hứng, có lẽ là đã lên tới đỉnh..Nhưng nó vẫn không dừng lại, ngón tay còn ngoáy ngó mạnh hơn,nó để ý thấy Linh đã nhăn mặt lại và miệng phát ra tiếng : Á á…Và Linh không chịu được nữa, cô rên lên thành tiếng thật to – thứ tiếng khoái cảm : AAAA!… Người Linh xìu xuống như cọng bún, nhưng hai tay vẫn bấu chặt vào Khánh, dường như từ hồi làm chuyện đó với Khánh, đây là lần cô cảm thấy sung sướng nhất mặc dù vẫn chưa tới lúc cao trào. Nhưng Khánh, nó vẫn chưa tận hưởng được cảm giác gì nhiều, nó biết là Linh đã đạt được khoái cảm nhưng nó chẳng nhịn được, nó bèn hơi nhổm người dậy tụt chiếc quần đùi ra…Linh cũng biết nên nhanh chóng nhấc người theo cho thằng Khánh dễ dàng cởi quần. Cởi xong, nó chẳng đợi được, nó đút thằng nhỏ ngày vào trong âm đạo của Linh một cách gấp gáp,chính vì vậy làm Linh cũng chưa kịp thích ứng, cộng với Linh cũng vừa lên đỉnh xong cho nên cảm giác buồn buồn thật khó tả. Lúc này Linh trong tư thế cưỡi ngưạ mà chẳng hề để ý, bất giác nhận ra, Linh ngại đỏ mặt vì nhất thời chưa quen với tư thế này, cố lại dúi đầu xuống nhắm mắt lại để dấu đi sự ngượng ngùng.Ở tư thế này, thằng nhỏ của Khánh ra vào rất dễ dàng và sâu nữa, nó thích thú lắm và cứ thế nhấp thật nhanh và mạnh. Nó muốn xuât ra càng nhanh càng tốt. Bình thường nó nghĩ phải làm cho Linh được sướng nên những lần trước nó đều cố kìm lại không cho giải phóng.Nhưng bây giờ, nó biết Linh đã vừa lên đỉnh một lần rồi nên cũng chẳng ngại mà nhấp tới tấp, không sợ Linh không được hưởng một chút cảm giác gì. Về phía Linh, cô bắt đầu thấy kích thích trở lại, âm đạo đang bị chèn lấp bởi thằng nhỏ của Khánh, cảm giác đê mê chạy khắp người Linh. Cô bắt đầu hưởng ứng bằng cách di chuyển phần mông khiến cho việc cọ xát càng nhiều…Thằng Khánh đẩy Linh lên cao rồi kéo Linh lại hôn ngấu nghiến và Linh cũng đáp lại một cách nhiệt tình. Có vẻ như tư thế này khiến cả hai đều thích thú. Thằng Khánh không hiểu sao nó lại giữ được lâu thế, mặc dù nó rất muốn ra nhưng đã hơn 10 phút rồi mà nó vẫn chưa có cảm giác sắp giải phóng. Nhưng cũng chẳng sao, nó cũng muốn tận hượng cái tư thế mới này một lúc nữa, nó đẩy Linh lên cao vuông góc với người nó…Đây mới thực sự là tư thế cưỡi ngựa, thằng Khánh thấy sự thay đổi về cảm giác cọ xát khí mà Linh từ chỗ nằm đè lên Khánh mà bây giờ lại ngồi thẳng dậy.Ngực Linh cứ nhấp nhô lên xuống , thằng Khánh thấy thế bèn đưa hai tay xoa bóp lấy hai bầu vú đang chuyển động trong khi nó vẫn đang đẩy thằng nhỏ một cách gấp gáp lên phía trên. Thằng nhỏ như được kích thích hết cỡ, nó cố nhấn thêm vài cái rồi cái gì đến thì cũng không ngăn được. Nó xuất đầy bên trong Linh và Linh thì cũng đạt được đến đỉnh lần thứ hai cùng một lúc, cô sướng đến khó tả và ngửa hẳn người về đằng sau đón nhận từng đợt khoái cảm đang dâng trào…Và rồi cô xìu xuống một lần nữa trên người Khánh,mồ hôi từ hai cơ thể chảy ra bết vào nhau nhớm nháp.Khánh rút thằng nhỏ ra, vì sợ tinh dịch chảy xuống bẩn tấm nệm nên nó với lấy tờ giấy thấm chùi sạch hết tinh dịch đang chảy ra từ âm đạo của Linh…Và nó đặt Linh nằm xuống cạnh nó, nó choàng tay ôm lấy Linh và nói: -Từ giờ mình đổi cách xưng hô đi! Linh tròn xoe mắt ngạc nhiên: -Eo ôi, Khánh còn muốn thế nào nữa. -Thì anh-em nhé ! -Eo, thế thì ngại chết đi được. -Thế ”em” không thích vậy à ? -…E..em …có ! – Linh lí nhí. -Hì, vậy là đồng ý rồi nhé. Nói vừa dứt,Khánh đặt lên trán Linh một nụ hôn, Khành thì thầm: -Anh yêu em ! . . . – Em …em cũng yêu anh nhiều lắm !…Cả hai đã vô cùng mãn nguyện với những gì vừa diễn ra.Thằng Khánh cũng đã trút bỏ được mọi suy nghĩ, để thay vào đó làm cảm giác hân hoan với người mình yêu. Còn Linh, từ lúc Oanh rời bỏ cô mà đi, chẳng thể biết được cô đang nghĩ những gì…Nhưng có lẽ Khánh vẫn là người mà cô cần nhất và là người làm cho cô có thể vơi đi bớt nỗi cô đơn khi mất đi một người bạn.Những lúc thế này, Linh mới biết rằng, cô yêu Khánh đến nhường nào, đến mức có thể sẵn sàng dâng hiến tất cả cho người mình yêu… 0h00′ – Những ánh sáng lấp lánh đủ sắc màu từ bông pháo hoa đang rực rỡ một góc trời cùng với hàng vạn ánh mắt long lanh đang hướng nhìn về phía thứ ánh sáng chói lòa kia. Tiếng súng nổ, tiếng pháo nổ, tiếng vỗ tay reo hò của mọi người kết lại thành một thứ âm thanh chói chang…Thường ngày, chỉ cần một tiếng bíp còi của xe ô tô thôi cũng đủ để một ai đó cau mày khó chịu bịt tai lại nhưng âm thanh của giây phút giao thừa thì người người đều hân hoan và hưởng ứng.Những nét tươi vui, những nụ cười sảng khoái hiện lên tất thảy các gương mặt. Ai cũng vui, ai cũng cười.Họ bắt tay nhau, ôm nhau, và gửi những lời chúc năm mới cho nhau…Trong dòng người đang hoan hỉ kia, có hai người, họ đang đặt lên môi nhau một nụ hôn thật nhẹ nhàng và đôi mắt thì nhắm lại… -Đây là Tết đầu tiên em được xem pháo hoa với người yêu đấy ! -Thật hả? -Ừ, thật mà, hì ! -Anh ứ tin. -Không tin kệ anh, lêu ! -Mặt điêu thế kia mà tin được không đây? -Ứ nói chuyện nữa, dỗi. -Ơ kìa trêu một tí thôi mà, chưa gì đã dỗi , xấu tính thế. -Bảo ai xấu tính cơ, đầu năm chẳng chúc người ta được một câu, lại bảo xấu tính, thích ăn đòn không hả? -Ấy, đừng động chân động tay, xui cả năm đấy, hì. -Biết thế đừng có mà trêu nữa, không oánh cho lúc đấy đừng có mà kêu. -Được rồi, người ta tin, được chưa ? -Mình thì đây là lần đầu tiên, còn đằng ấy chắc đi với khối em rồi ấy nhỉ? -Hehe, sao biết – Thằng Khánh cười đắc chí . -Biết cái con khỉ, thích không, đập cho cái u đầu bây giờ. Chưa kịp nói lại, Linh đã nhéo Khánh một cái vào tay thật đau làm thằng Khánh kêu lên oai oái…Đã hơn một giờ sáng, mọi người cũng kéo nhau về hết. Hôm nay Khánh mượn được chiếc xe máy của bố, cao hứng, Khánh đưa Linh lượn đi khắp nơi.-Ây chà, gió mát thế – Thằng Khánh cao giọng. -Mát cái gì mà mát, đang lạnh chết khiếp lên đây này ! -Thế thì ôm chặt vào, hí hí! -Khôn lắm cơ,chẳng qua lạnh thôi nhá, không đừng hòng người ta thèm ôm, xấu tính!… Nhớ lại những lần Khánh đưa Linh đi chơi, chưa bao giờ trời lạnh như thế này, và cũng chưa bao giờ Linh cảm thấy hạnh phúc như đêm nay…Linh tựa đầu vào lưng Khánh và ôm thật chặt, mặc dù trời rất lạnh nhưng trong lòng thì lại ấm áp lạ thường.Trời có mưa phùn làm cho cái lạnh càng dữ dội hơn.Tay Linh đã lạnh cóng, cô vội đưa tay vào túi áo khoác của Khánh.Biết Linh đang rất lạnh, nó đưa một tay nắm lấy tay Linh, Linh giật mình : -Sao tay anh lạnh thế ? -Tay em cũng lạnh còn gì, trời mưa quá, lạnh lắm, anh đưa em về nhé… -Không ! …Linh chẳng suy nghĩ mà buột miệng nói luôn. -Sao không về, lạnh lắm đấy, nhỡ ốm thì sao ? Linh không đáp, chỉ thấy cô ôm Khánh còn chặt hơn lúc trước, tay cũng nắm chặt hơn nữa. Cô muốn tận hưởng cái cảm giác được bên người mình yêu thật lâu trong đêm giao thừa, cái cảm giác mà trước đây cô chưa bao giờ có… Khánh cũng hiểu được, nó không nói gì cả, và cứ thế đưa Linh đi, băng qua những con phố vẫn đang tràn ngập ánh đèn và tiếng rao:” Mua mía lộc anh chị ơi “…Bỗng nhiên, Linh thỏ thẻ: -Đêm nay em muốn ở cạnh anh! Khánh ngỡ ngàng.Đầy là lần thứ hai Linh nói với nó câu này.Lần thứ nhất là lần mà Linh ngất đi sau cái đêm với Oanh…Khánh đáp khẽ: -Ừ !Hai người ghé vào một nhà nghỉ ở trên phố, cả hai đều giật mình vì có rất nhiều đôi nam nữ cũng đang vào nhà nghỉ giống mình.Linh ngượng, đầu cứ chúi xuống và nép vào vai Khánh. Vào đến phòng, cái cảm giác lạnh cũng đã dịu đi nhưng đôi bàn tay của hai đứa thì lạnh cóng.Chẳng chần chừ, hai đứa chui luôn vào trong chăn, hai đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, người run lên cầm cập. Nằm một lúc tay cũng đã ấm, Khánh choàng ôm lấy Linh thật chặt rồi hai người ngủ thiếp đi lúc nào không biết.