ĐêmSau cơn miên man, Linh tỉnh dậy, đôi mắt nhìn mờ đi, đầu óc vẫn còn hơi nhức một chút nhưng cũng đã khá hơn lúc say rất nhiều…Bất chợt, Linh cảm giác có một cơ thể đang áp sát với cơ thể mình ở trong chăn…bàn tay người đó đang xoa bóp cặp vú của Linh còn tay kia thì vuốt ve nhè nhẹ phía đùi…Linh cảm giác mặt của người đó đang lướt lên xuống trên người cô, hơi thở nóng ấm phả vào phía bụng khiến Linh cảm giác như điện chạy…Mặc dù còn hơi nhức đầu một chút nhưng Linh vẫn cảm thấy mơn man và buồn buồn phía bụng…Rồi miệng của người có cứ từ từ mà hôn nhè nhẹ và trượt xuống phía dưới của Linh. Cô vẫn không phản ứng mà nhắm nghiền mắt lại .Bỗng Linh cứng người lại, và miệng thỏ thẻ những âm thanh yếu ớt…bởi vì chiếc lưỡi của người đó đang lả lướt nơi âm hộ một cách chậm rãi, trong khi đó hai tay của người đó vẫn cứ mơn man khắp cơ thể của Linh…Chiếc lưỡi của người đó di chuyện một nhanh dần và đưa sâu vào phía trong làm Linh sướng đến tốt đỉnh, mắt nhắm nghiền lại. Cô ưỡn người hưởng ứng theo từng nhịp đánh lưỡi của người kia.Như không kìm chế được nữa, cô đưa tay túm lấy đầu của người kia ghì thật chặt…Chợt…Cảm giác mềm mượt từ mái tóc,Linh giật mình, và dừng hẳn lại, cô hốt hoảng rút người lại và vung chiếc chăn lên…Cô như chết lặng , không tin nổi vào mắt mình, không tin được người đang trước mặt mình, người vừa làm cô sung sướng không phải là Khánh mà lại là đứa bạn thân còn lại …Thật quá sức tưởng tượng của cô. Linh rúm người,gập chận lại, mắt vẫn nhìn không rời vào người đó, hai hàng nước mắt lăn dài…Không ai có thể tin nổi, Oanh lại làm điều đó với Linh,Linh nói nghẹn ngào : -Sao…sao cậu…lại làm thế…? Oanh cúi mặt xuống im lặng…không nói gì… -Sao cậu lại có thể làm như thế, cậu hãy nói cho tớ có chuyện gì đi… Đến lúc này Oanh mới khẽ mở miệng nói nhưng mắt nhìn thẳng vào mắt Linh với vẻ đinh ninh: -Vì …tớ yêu cậu ! – Lời yêu từ chính miệng một đứa con gái- đứa bạn thân từ cấp 2, đối với Linh mà nói đó như một mũi tên xuyên vào tim vậy.Ai có thể ngờ người Oanh yêu lại là Linh, sao lại có thể trái ngang và ngược đời như vậy được…Linh nghe thấy lời đó thì nước mắt càng trào ra, cô nói trong tiếng nấc: -Không, tớ không tin, tớ không tin đó là sự thật, hãy nói với tớ đó chỉ là giấc mơ đi, hức hức …! -Là thật mà, từ rất lâu rồi, tớ đã muốn nói lời này, nhưng tất cả chỉ vì Khánh nên tớ mới không dám nói ra… -Vậy thì thà đừng nói ra, sao cậu lại làm thế này…cậu có biết như vậy là quá đáng, là không thể không…? -Tớ biết,nhưng…nhưng…. -Cậu hãy nói đi, từ bao giờ, từ bao giờ, sao cậu lại trở thành thế này??? -Tớ, tớ cũng không muốn thế này..nhưng…cảm giác nó cứ đến với tớ, tớ ..tớ không thể ngăn được… -Cậu có biết cậu thế này thì mọi người sẽ nghĩ gì về cậu không,Khánh sẽ nghĩ gì không??? -Tớ biết,nhưng tớ sẽ không cho ai biết cả…cậu đồng ý ở bên tớ nhé,sẽ không ai biết cả đâu… -Cậu im đi, thật ghê tởm, cậu cút đi…- Lời xua đuổi như thể Oanh là một kẻ xấu xa đáng sợ.Nhưng Oanh vẫn tiến lại gần : -Hãy cho tớ một cơ hội…cho tớ… -Không, cậu cút đi…biến đi…tớ không muốn nhìn thấy cậu, không muốn có một người bạn đồng tính như cậu…….. Nói đoạn Linh cầm gối đáp vào người Oanh…Lời nói và hành động cho thấy Oanh đã bị cự tuyệt, cự tuyệt như một thứ ghê tởm…Bị người mình yeu thương cự tuyệt đã là đau đớn rồi,nhưng còn bị coi như một thứ ghê tởm thì tim Oanh như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào.Cô nén nước mắt, đứng vụt dậy cầm quần áo và chạy thật nhanh như không muốn nghe thấy những lời xua đuổi của Linh đến nỗi cô chẳng thèm mặc cả quần áo… Bạn thì vẫn là bạn, Linh tuy nói vậy nhưng thấy Oanh đau khổ như thế, cô cũng đuổi theo nhưng vì còn quá mệt nên cô ngã nhoài xuống rất đau….Nhưng nỗi đau trong lòng còn lớn hơn gấp bội vì cô biết rằng những lời mình vừa nói ra đã chấm dứt tình bạn thân thiết bấy lâu nay…Linh đã mất đi một người bạn, cô chỉ còn biết nhìn theo dáng người mảnh mai kia trong tuyệt vọng, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.Linh gục xuống và khóc thành những tiếng nấc nghẹn ngào, một nỗi đớn đau vô bờ mà ập đến cũng thật bất ngờ. Còn dáng người kia, vẫn cứ thế chạy, chạy thật nhanh trong giá rét, nước mắt cũng rớt đẫm trên khuôn mặt.Một nỗi đau bị cự tuyệt và cảm giác xấu hổ như cắn xé trong tâm can…Đêm đó là một đêm đẫm nước mắt và đau thương !!! Trưa-Túttttttttt……..Túttttttttttt…..Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…….. Thằng Khánh gọi điện cho Oanh và Linh suốt cả ngày mà không được, nó từ tức tối chuyển dần thành nóng ruột.Không chịu được nữa, nó phóng thẳng một mạch đến nhà Linh. Nó thấy quái lạ là cửa nhà Linh thì mở toang nhưng bên trong thì tối mịt không chút ánh sáng.Nó đinh ninh có người trong nhà bèn dắt xe vào, rồi gọi mấy tiếng : “Linh ơi, Linh ơi” nhưng không thấy trả lời. Nó bước vào trong nhà,nó nghĩ : ” À, chắc là đang tắm rồi nên mới không nghe thấy”.Nó đinh ninh là vậy bèn đi về phía nhà tắm xem thế nào nhưng không thấy ai hết.Nó đảo mắt xung quanh nhà nhưng mọi thứ đều tĩnh lặng vô cùng. Nó cảm thấy bất an…Bỗng nó nghe thấy tiếng gì đó.Như nhận ra là ai, nó vụt chạy lên tầng hai chỗ phòng của Linh…Cửa phòng mở toang,đồ đạc bị đập nát và nó thấy Linh đang co người ở góc giường, trên người không một mảnh vải.Linh khóc những tiếng yếu ớt, có lẽ Linh đã như vậy từ đêm qua. Khánh chưa hiểu được chuyện gì xảy ra nhưng thấy cảnh tượng như vậy thì nó chỉ còn biết chạy thật nhanh vào, miệng thì hớt hải: -Linh làm sao thế, sao lại như thế này, đã có chuyện gì vậy hả?… Linh chẳng nói được lên lời,thấy Khánh, cô vụt ôm chặt lấy và oà khóc thật to.Khánh cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa mà ôm lấy Linh vào lòng vỗ về. Trên vai Khánh ướt đẫm những giọt nước mắt của Linh, chưa bao giờ Linh lại khóc nhiều như thế này.Bỗng không nghe thấy Linh khóc nữa, thật im lặng, Khánh cảm giác người Linh mềm nhũn và lả đi. Linh đã khóc đến nỗi ngất đi trên người Khánh.Cũng đã từ đêm qua rồi, làm sao một thân thể nhỏ bé yếu ớt như Linh có thể chịu được một cú sốc như thế.Thật quá sức chịu đựng của cô bé…TốiLại một lần nữa, Linh tỉnh dậy sau cơn mê.Lần này còn mệt mỏi hơn cả cơn say lần trước.Mọi thứ cô nhìn thấy đều mờ mờ, chân tay rã rời,mặt nhợt nhạt, định gượng dậy nhưng không thể nào nhúc nhích được. Khánh từ ngoài bước vào, thấy Linh như vậy liền đặt Linh nằm xuống, miệng nói: -Linh tỉnh rồi à, đừng có gượng,Linh còn yếu lắm, ngoan nào, nằm xuống nào. Linh làm theo và đưa mắt nhìn Khánh, mồ hôi nhễ nhại mặc dù trời đang rất lạnh, cũng chỉ vì quá lo lắng cho Linh, Khánh bế thốc Linh đưa qua trạm y tế cách nhà Linh 300m.Nghe thấy bác sĩ ở đó nói Linh không sao, chỉ vì mất sức quá nhiều nên mới ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lại là ổn.Trong lúc Linh mê man, Khánh đã thay quần áo cho Linh,dọn dẹp lại đồ đạc bị Linh đập phá, và nấu một nồi cháo nữa. -Linh đói không, Khánh có nấu cháo nè, đợi Khánh chút Khánh đi lấy… -Ừ…-Linh khẽ gật đầu.Mùi cháo thơm phức xộc vào mũi,tự dưng Linh nhoẻn cười, có lẽ là bất ngờ vì thấy Khánh lại biết nấu cháo,cũng có thể là tại bộ dạng của Khánh trông thật buồn cười khi cầm bát cháo, do nóng quá nên đặt vội xuống bàn rồi xuýt xoa “Cháo nóng quá!”.Đó là nụ cười đầu tiên của Linh kể từ đêm qua đến giờ…Khánh đặt Linh lên tựa vào chiếc gối để đút cháo cho Linh ăn : – Aaaaa! Há miệng ra nào ! Linh lại mỉm cười và làm theo lời Khánh… -Đúng rồi, ngoan lắm, tiếp nào, aaaa ! Không khí dần trở lên vui vẻ, Linh không còn như lúc trước nữa, nhưng bỗng dưng Khánh buột miệng hỏi: -Có chuyện gì xảy ra với Linh thế? Linh ngừng hẳn lại, mặt biến sắc, cảm giác như nhói ở trong tim…Khánh thấy vậy liền xin lỗi: -Khánh xin lỗi, đáng lẽ ra Khánh không nên hỏi thế mới phải, xin lỗi nhé! -Không sao, Linh không trách Khánh đâu.Mình ăn tiếp đi nào, AAAAAA! Thấy Linh như vậy Khánh cũng không nỡ hỏi thêm gì nữa, hai người cứ thế mớm cho nhau ăn. -Linh không ăn nữa đâu, no lắm rồi -Không được, cố ăn nốt đi mà, ăn vào thì mới khoẻ được,ngoan nào, há miếng ra nào ! -Ứ ừ, không ăn, nó lắm! -Có há ra không thì bảo, cù chết bây giờ… -Không há là không, làm gì được người ta, lêu… -Này thì không này, chít này…. ….