Gã Tây mở cặp kính râm xuống, trố cặp mắt lé nhìn thị, thị hơi giật mình vì ánh mắt sắc như dao. Nghĩ tới số tiền trên tay của thị đã quá dư , thị nghĩ sao đó rồi trở giọng dịu ngọt nói:
– Thôi được rồi, em có hứa là khuyến mãi bớt anh 20 % mà . Thì coi như đây là tiền em bớt cho anh vậy! Anh khỏi phải trả thêm nữa, anh muốn dẫn tụi nó đi đâu thì tùy. Sòng phẳng há!
oOo
Gã Tây hai tay choàng bốn đứa, con Thẩm và con Thúy bên trái, con Hương và con Cúc thì bên phải. Bọn chúng kè kè bên gã Tây tưởng chừng như những đứa con gái của gã, đi dọc theo hành lang về phía sau nhà hàng. Đi được 10 bước, gã bỗng nghe những tiếng rên rĩ phát ra từ mấy gian phòng dọc theo hành lang. Nói là gian phòng chứ thật ra là những miếng chăn, miếng giấy cát tông, hoặc một mảnh vải mùng được giăng ngang thành từng ô nhỏ có diện tích chỉ bằng hai cái giường nhỏ. Tò mò gã vén một trong những gian phòng qua và ghé mắt nhìn nhìn vào. Qua ánh sáng lờ mờ, gã liếc vội và thấy bên trong là một khách làng chơi đang hành lạc với một “con hoẵng” non choẹt tuổi hãy còn rất măng. Mắt gã mở to trước cảnh tượng đó. Gã để ý kỹ cơ thể của “con hoẵng” hãy còn chưa phát triễn đầy đủ. Ngực lép kẹp vú chưa quầng lên thành búp, núm nhỏ như là của đứa bé trai, mặt còn bún ra sữa. Gã khách đầu hói bụng phệ, da trắng hồng đang hì hục, hì hục, và hì hục giày vò trên thân xác “con hoẵng” một cách thê lương. Mồ hôi của gã nhễ nhại rớt xuống “lộp độp” trên lưng “con hoẵng”; gã khách kề miệng liếm hết đi, tay quét miệng, rồi lại hì hục, hì hục và hì hục tiếp. Tiếng lò xo kêu kót két, kót két và kót két hòa lẫn tiếng “con hoẵng” nghiến răng rên rỉ. Thị chủ quán bỗng từ đâu xuất hiện, đưa tay nắm cái màn kéo lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn gã Tây như ngăn cản. Gã Tây hiểu ý, biết là không được coi lén. Nhưng trông gã có phần hào hứng trước cảnh tượng hoang dại thế kia. Gã chìa cho thị chủ quán thêm chút đỉnh tiền nữa, ngõ ý muốn xem hết luôn mấy gian phòng khác. Thị nhìn sấp tiền dầy lên thành khối thì gật đầu đồng ý.