Sáng hôm sau con Loan thức dậy, thì con Phương đã dậy từ lâu rồi. Con Phương đang nấu nồi xôi. Con Loan nhìn con Phương trân trân thì con Phương cười ha hả nói:
– Chưa tỉnh hay sao?. ngủ gì dử vậy. Tối qua mày mớ cái gì mà ú ớ liền liền. Thôi dậy đi, phụ tao thổi xôi nè.
Con Phương vẫn cười nói oang oang. Con Loan lấy làm ngạc nhiên hơn. Con Loan vương vai dụi mắt thì nhận thấy ra là mấy cái nút áo xút ra tự hồi nào, cặp vú nó lộ hẳn ra ngoài. Nó kéo tay che lại, thì con Phương cười lớn nói:
– mày đó, ngủ mớ đến nỗi cởi tung nút áo ra mà không biết.
– Dượng mày đâu rồi?.
– Ổng còn ngủ. Ổng ngủ trưa lắm.
Con Loan định thần, tự nhủ “sao lạ vậy kìa, chẵng lẻ mình nằm mơ. Mà sao lại rõ ràng quá vậy”. Nó đứng lên, định đi rửa mặt, nó cảm thấy nơi háng nó ướt. Nó nghỉ là nó ngủ mớ rồi đái dầm. Bước vô nhà tắm, nó cởi quần ra kiểm tra, thì ra không phải là đái dầm mà là một chất nước nhờn nhờn. Nó lấy tay quyệt rồi đưa lên mũi ngưởi. Nó không biết là gì, rồi cởi áo ra tắm.
—o0o—
Con Loan về đến nhà thì má nó đã đi ra chợ bán rồi. Nó vô nhà cởi quần áo ra, đứng trần truồng trước gương. Nó nâng vú lên kiểm tra, rồi dạng háng banh hai mép lồn ra coi có gì lạ không. Không có gì lạ cả. Cái cảm giác lâng lâng và hình ảnh ông năm với con Phương trần truồng cứ ám ảnh nó mãi. Nó tự nhủ, đúng rồi mình đã nằm mơ, nhưng sao mà rỏ như vậy. Bất chợt nó nghỉ tới má con Phương, có thể hồn bà ta đã làm ra giấc mơ như vậy.