Tiếng ngáy của ông năm vang lớn từ nhà trên. Chúng nó biết là ổng đã ngủ rồi, nên hai đứa tồng ngồng đi vô nhà lấy khăn lau khô. Con Phương cầm hai bộ đồ sạch, đưa cho con Loan một bộ nói:
– mày bận đỡ quần áo tao đi.
– Ư?, nhưng mày nhỏ hơn tao, quần áo mày có thể hơi chật.
– Thì bận đại đi mà, không lẽ mày ở truồng ngủ.
Hai đứa lại cười vang lên, bận quần áo vào, trải chiếu ra rồi giăng mùng, ngủ ở nhà bếp. Trong mùng, con Phương lại kể chuyện ma nữa. Con Loan vừa nghe vừa nhìn lên bàn thờ của má con Phương. Tấm ảnh của bà nhìn trân trân xuống con Loan làm nó sợ quá. Nó nhắm mắt quay người ôm chầm lấy con Phương nói:
– Thôi mày dừng có kể nữa, ngủ đi.
– Vậy hả. Thôi ngủ nhé, tao cũng buồn ngủ rồi.
Con Loan ôm lấy con Phương, lâu lâu nó liết mắt nhìn lên bàn thờ. Nó cảm thấy như má con Phương lúc thì cười, lúc thì trợn mắt mà nhìn nó. Nhà trên, tiếng ngáy của ông năm vang đều đều trong đêm tối. Con Loan chậm chờn thim thiếp ngủ.
—o0o—
nữa đêm con Loan giật mình thức dậy vì tiếng động lạch cạch vọng xuống từ nhà trên. Nó sợ quá định lay con Phương thức dậy, thì mới hay là con Phương không có nằm bên cạnh. Nó càng sợ hơn nữa, khi nhìn thấy tấm ảnh của má con Phương trên bàn thờ đang cười với nó. Con Loan kinh hồn, tung mùng đi lên trên nhà. Bước tới cửa nhà trên nó khựng lại, nép mình vô khé cửa nhìn kinh ngạc. Nó không tin ở mắt mình.