Tôi để năm trăm lên bàn rồi lên trên phòng bật ca nhạc xem. Một lúc sau thì thấy tiếng gõ cửa và tiếng nói của Hương
– Anh Công à, em vào được không?
– Ùh vào đi em, thế nào có chuyện gì mà phải lật đật sang tận phòng của anh thế này, nói đi cô em gái
Hương tiến sát vào tôi thỏ thẻ nói
– Hì hì anh ơi, cho em xin thêm mấy trăm nữa em mua quần áo đi anh, như thế này thì chỉ mua được hai hộp phấn thôi à, đi mà anh trai dễ thương của em, lần sau em bị mắng thì cũng được không nói gì đâu mà. Lần sau em rửa bán cho đi anh
Tôi nhìn ánh mắt tinh nghịch của Hương thì nói trêu lại
– Thôi thế được rồi, được voi đòi tiên như thế là quá đủ với em múôn mua xin bố, hay xin mẹ đó
– Anh thừa biết bố mẹ có bao giờ cho em đâu mà, đi anh, mấy trăm nữa cũng được mà, anh mà không cho em mách chị Ngọc cho coi
– Có giỏi thì mách đi em, điện thoại đây này, cần anh bấm số cho không?
– Thôi mà anh năn nỉ anh đó, cho em xin thêm đi mà
Tôi chỉ cười rồi móc ví của mình ra. cầm lấy một tờ một trăm và một tờ năm trăm, khẽ bảo Hương
– Sao muốn lấy tờ nào nào,
– Em là em muốn lấy cả hai cơ
– Eo ơi khôn thế, thôi anh cho thêm năm trăm nữa được chưa, nhìn cái mặt dễ ghét. Tôi vừa đưa cho Hương thì Hương đã giật lấy cả hai mà chạy. Tôi túm được cái tay khẽ giật lại thì Hương lỡ đà mà ngã luôn xuống giường. Nhìn bản mặt của Hương tôi lại thích trêu mà nói
– Thế là ăn gian đó em biết không, đã thế anh không cho nữa, tôi đang định lấy lại thì Hương đút luôn vào trong người của mình mà nói
– Hi hi lấy đi ông anh, nhưng mà cấm đụng đến người em đó, đụng đến là chết với em nghe chưa
– Thế hả, thế thì biết tay anh đây này