Tôi vội phóng xe đến nhà Ngọc, Ngọc mắt nhắm mắt mở ra mở cửa cho tôi mà nói
– Có chuyện gì thế anh Công sao đến nhà em sớm vậy, em tưởng anh với cái Nhàn sáng nay mới về chứ
– Lại trêu anh đấy à, anh về từ hôm qua rồi, mà chuẩn bị đi chúng ta có tiền đến nơi rồi em biết không. Em chuẩn bị nhanh lên rồi đi uống cà phê, thằng Minh nó đang đợi đó
– Được rồi đợi em nửa tiếng nhé
Nửa tiếng sau thì Ngọc đã đi ra trong bộ đồ khá là ấm áp. Ngồi lên xe rồi chúng tôi đến chỗ đã hẹn gặp. Tuyết cũng đã ngồi đó với Minh từ bao giờ.
Vừa thấy chúng tôi đến thì Minh đã toe toét miệng ra cười mà nói
– Trông anh chị sao mà tình cảm thế không biết, thế bao giờ định tổ chức đám cưới đây, như thế này thì cưới nhanh lên, không khéo bác sĩ lại bảo đấy
– Ùh sắp rồi nếu bán được cái đồ án này thì cưới luôn chứ còn gì nữa, như thế là đủ tiền nuôi con rồi. Thế thầy giáo gọi điện cho ông nói cái gì nào
– Nói cái thì thì cứ ngồi xuống đây đã nào, làm gì mà vừa đứng vừa hỏi thế không biết, có ai đánh thuế cái chỗ ngồi đâu nào
Tôi với Ngọc khẽ cười trước cái kiểu ăn nói của Minh rồi ngồi xuống. Tuyết và Ngọc thì chẳng đế ý gì đến câu chuyện của Minh cà mà chỉ chú ý tán với nhau chuyện quần áo, mỹ phẩm trang sức mà thôi. Thấy hai người như vậy thì Minh cũng mặc kệ mà quay ra nói chuyện với tôi
– Chuyện là thế này, tối muộn hôm qua, thầy Thành chủ nhiệm khoa có gọi điện đến cho tôi rồi bảo “Đồ án của các em rất là khá, hiện tại có một công ty đã xem và học có ý kiến là múôn mua lại cái đồ án của các em đế thực hiện, còn có một công ty khác thì học cũng ngỏ lời mua nhưng thay vào đó là học sẽ mời các em vào làm đế phát triển thêm cái đồ án đó nữa, thế ý của em thế nào?” Tôi bảo “đồ án là của chúng em làm chung, tách rời ra để phát biểu bảo vệ còn được, chứ bán như thế này thì em phải họp cả nhóm chúng em lại đã thì mới quyết đính được”
– Ùh thế tómlại là họ hẹn gặp chúng mình vào lúc nào?
– Chín giờ sáng ngày hôm nay, từ giờ đến lúc đó còn khoảng hơn một tiếng nữa đó!
– Thế mình có cần phải cầm theo những phần thuyết trình của mình không hay chỉ đến đó thôi
– Chẳng cần cầm theo một cái gì cả, vì những cái gì học cần thì họ đã có hết rồi, điều quan trọng của chúng ta là bây giờ có thế thương lượng được một cái giá hợp lý nhất