Nhàn nhí nhảnh như một cô gái ngây thơ trong sáng, tôi đóng cửa phòng lại cởi cái áo khoác của mình ra mà bảo Nhàn
– Em cởi cái áo của em ra đi, ở trong nhà như thế này có lạnh đâu mà cứ khư khư cái áo khoác thế không biết
– Thế anh như thế này mà không cởi được cho em hay sao, người gì mà, cứ coi em học anh từ trong phòng này đi
Tôi không nói câu nào chỉ đến gần mà cởi dần dần cái áo khoác ngoài của Nhàn ra, những đường cong tuyệt mỹ dần dần hiện ra trước mắt tôi, tuy nhiên cũng chỉ là ở trong lớp quần áo mà thôi, công nhận là da thịt của Nhàn khá là trnứg, mới nhìn thấy cái cổ tay be bé thôi mà tôi đã từ từ nhận được. Thấy tôi chăm chú nhìn mình như vậy thì Nhàn ngẩng lên mỉm cười mà nói
– Em có được đẹp bằng chị Ngọc không anh, chắc em làm gì mà bằng được của chị ấy nhỉ?
– Em cũng đẹp lắm đó, anh chưa biết nhưu thế nào nhưng anh dám chắc là em trắng hơn chị ấy rồi
Tôi vừa nói vừa cởi cái áo ngoài của Nhàn ra, thì ra bên trong Nhàn còn mặc một cái áo yếm hồng nữa, thấy tôi cởi được hai cái cúc thì Nhàn khẽ rùng mình lên, tôi thấy lạ lên hỏi
– Em lạnh hả, thế lên giuờng đắp chăn vào nhé!
– Không anh ạ, em hơi ngượng chút, qủa thực từ bé đến giờ đã có ai cởi áo của em như thế này đâu toàn em cởi không à.
– Thế thì bây giờ có anh, anh em mình thì còn có gì mà phải ngại ngùng nữa đâu nhỉ coi như người trong nhà rồi còn gì nữa